Hậu Cung Của Ta Trong Game Kinh Dị (NP)

Chương 19: Ảnh cũ dân quốc (12) (Hơi H)

Phân phó bọn học sinh đứng xem náo nhiệt cùng nhau chạy trở về tự học, Việt Cảnh Hành mới từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa, mở ra ngăn tủ ẩn nấp dưới bàn làm việc từ bên trong lấy ra một bộ quần áo đưa cho cô, cô chỉ lo nhìn kiểu dáng chìa khóa kia, trực giác rất là quen mắt, lại nghĩ không ra là đã gặp ở đâu, nhất thời không có phản ứng.

“Khụ, cô nương trước thay cái này đi, hiện nay đã vào thu, sợ là sẽ cảm lạnh.” Anh ôn nhu nhắc nhở cô.

Cô vội vàng tiếp nhận mặc vào, lại phát hiện cái này cùng bộ quần áo ngày hôm kia không giống nhau, tuy rằng vẫn là kiểu dáng trường bào màu xanh lá tương đồng, nhưng trên thân áo có thể cảm giác được phần ngực có lót trong dày thêm rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng vẫn là bộ dáng nghiêm trang ôn tồn lễ độ, không biết vì sao cô vẫn có thể cảm giác được mặt anh gợn sóng không như thường lệ trên dưới co quắp.

…Anh ấy… Không phải là… Làm riêng bộ quần áo dày thêm đặt ở thư phòng chuẩn bị cho chính mình đi… Trời a! Nam thần quá săn sóc! Trêu chọc như vậy quả thực không cho cô con đường sống a!!!

Nghĩ như vậy, mặt cô đỏ lên, nhưng mà cô không có chú ý tới một chút là —— vì cái gì đặc biệt lót thêm vải phần ngực?

Tiên sinh chú ý tới cô đổi quần áo xong, vì thế bắt đầu truy vấn tình huống cô biến mất kỹ càng tỉ mỉ, cô tỉnh lược trò chơi cùng tồn tại của Tiêu Bạch, dứt khoát mà đem câu nói sau khi châm chước toàn bộ trình bày ra.

“Cho nên nói, cô nương chỉ cần lâm vào giấc ngủ liền sẽ rơi vào trong mộng từ con đường kia xuyên qua hai cái thời gian?” Việt Cảnh Hành tự hỏi một hồi, đưa ra cái kết luận này.

“Vâng… Chỉ có thời điểm tới đây sẽ như vậy, trở về giống như không có đi con đường kia, sau khi trực tiếp ngủ, tỉnh lại liền trở về hiện tại. Bất quá tôi cũng chưa xác định, bởi vì đây mới là lần thứ hai tới đây.”

“Nói như vậy, nếu không đi ngủ, có phải hay không liền sẽ không xuyên qua thời gian?” Anh lại tung ra một vấn đề.

Cô nghĩ nghĩ, hình như là chuyện như vậy: “Theo lý luận mà nói, là cái dạng này đi… Ai? Trọng điểm chẳng lẽ không phải tương lai các người có khả năng sẽ chết sao? Vì cái gì anh hoàn toàn không đề cập đến đề tài này a?!”

Tiên sinh cười: “Người vốn là phải chết, từ trình độ nào đó mà nói, vì quốc gia tương lai mà chết, cũng coi như là chết có ý nghĩa đi. Huống chi, nếu bởi vì tương lai của chúng tôi thay đổi, có thể sẽ khiến cho cô nương không thể trở về hiện tại?”

Cô không chút nào bố trí phòng vệ mà lại trúng một mũi tên âu yếm của boy nào đó, từ mảnh vụn thủy tinh chính là ăn ra vị đường, tuy rằng vẫn là thực tức giận anh không quý trọng sinh mệnh của mình, nhưng là —— ( a a a! Mẹ ơi! Đừng ngăn tôi! Tôi muốn thượng cái tiểu yêu tinh này! )

Trong óc tràn ngập ý nghĩ xấu, cô nuốt một ngụm nước miếng, tao huyệt vừa mới ăn no lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Lầu hai lúc này, Tiêu Bạch ôm cô ngủ say thân thể đột nhiên va chạm mấy trăm cái, trứng dái run rẩy một cái tiết ra sâu bên trong cơ thể cô, bụng nhỏ của cô tràn ngập thành quả mà cậu cày cấy một ngày một đêm trở nên trướng phình phình, dù cho có côn ŧᏂịŧ thật lớn của cậu giống như nút lọ gắt gao mà chèn ở cánh hoa sưng đỏ của cô, nhưng tiểu huyệt cô đã hoàn toàn quá tải, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dư thừa đổ không được vào trong mà từ miệng huyệt chảy ra, hình ảnh thập phần dâʍ ɭσạи.

“A… Chị… Bạch Bạch còn muốn…” Tiêu Bạch hôn cô một chút, thần sắc thỏa mãn vô cùng, nhưng mà lập tức lại trở nên mất mát, “Nhưng mà không được, khả năng nếu muốn lần nữa phải qua một đoạn thời gian mới có thể đi ra, chị, nếu muốn em nga…”

Cậu nắm lấy cơ hội lại dùng côn ŧᏂịŧ hung tợn uy phong giống như máy đóng cọc dường như bay nhanh thao lộng vài cái, thân ảnh mới không cam lòng mà mờ nhạt đi, hóa thành một sáng biến mất ở trong cô, bụng nhỏ của cô phình lên giống như hoài thai ba tháng.

May mắn cậu không biết ý tưởng của cô ở dân quốc, nếu không khả năng sẽ liều mạng cho dù hồn phi phách tán cũng sẽ không bỏ qua cho cô, vấn đề kia liền quá mức. (A, cảm tạ tác giả đi, ai biểu tôi là mẹ ruột của cô.)

Mà sau vài giây ở lầu hai này, dân quốc lúc này đã tới buổi tối rồi.

Cô làm tu hú chiếm tổ chiếm ký túc xá của tiên sinh, lại không có ngủ, mà là thử chống cự cơn buồn ngủ, nhưng mà chống cự còn không được một hồi liền mệt… Không được! Phải nghĩ xem cái gì đó tập trung lực chú ý, cô nghĩ như vậy, tầm mắt khả nghi chuyển dời đến tủ quần áo tiên sinh…

Khụ khụ! Mới, cô mới không phải biếи ŧɦái cuồng rình coi gì đó đâu, người đọc sách rình coi, có thể kêu rình coi sao? (buồn cười )

Vì thế cô đứng dậy một thân chính khí mà mở ra tủ quần áo bằng gỗ khắc hoa lê vàng của tiên sinh, lại một thân chính khí mà thị gian mỗi một góc quần áo của anh… A?

Lúc cô kéo ra ngăn kéo giữa, cô cho rằng đó là ngăn kéo đặt nội y của anh, khi nhìn thấy bộ trường bào xanh quen mắt được gấp gọn đặt chỉnh chỉnh tề tề bên trong, tư duy của cô đình trệ.

Không biết xuất phát từ ý đồ gì, cô lấy ra kiện áo xanh đó, đưa tới chóp mũi ngửi sâu một ngụm ——!!!

Trường bào này! Tuyệt đối là cái ngày đó cô mặc!

Này cổ… Hương vị tao huyệt của cô… Không phải cô biếи ŧɦái đến thích ngửi chính mình, thật sự là Tiêu Bạch đặc biệt thích liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, mỗi lần liếʍ xong còn nhất định phải hôn cô một ngụm, sau đó ngắm biểu tình ghét bỏ của cô. Sau nhiều lần lặp lại, chính là heo đều có thể nhớ kỹ.

Quần áo của tiên sinh đều có một cổ hương thơm bồ kết thực nhẹ nhàng tự nhiên, bao gồm quần áo đang mặc trên người cô này, chính là kiện trường bào này vì sao tiên sinh không những không giặt, còn gấp chỉnh tề như vậy mà đặt ở trong ngăn kéo nhỏ của tủ quần áo?