Giang Linh Linh không phản bác cô… dường như rất muốn… Rất muốn có thứ gì đó hung hăng chừu động cái lỗ nhỏ ấy.
Không ... chính mình sao lại đột nhiên có ý nghĩ như vậy ...
Hôm nay cho anh ấy bú sữa ... chỉ là do cơ thể quá khó chịu, làm sao còn có thể yêu cầu anh ấy giải quyết sự bất thường phía dưới cơ thể.
Dáng vẻ giãy giụa lại mâu thuẫn của Giang Linh Linh rơi vào trong mắt Tạ Cảnh Thâm, anh cúi đầu, ghé sát vào vành tai đỏ như máu của Giang Linh Linh. "Linh Linh, anh hút sữa giúp cho em. Em cũng có thể giúp anh, được không?"
Làm sao lúc nào cũng thích gần anh, gần như vậy… Lòng cô vốn đã rối bời, muốn từ chối yêu cầu của anh lại càng khó hơn.
Giang Linh Linh vô thanh vô thức gật đầu, "Được ..."
Tạ Cảnh Thâm nắm tay cô đưa xuống, chạm vào vòng eo rắn chắc , Giang Linh Linh như bị điện giật, muốn rút tay về.
Thấy vậy, Tạ Cảnh Thâm dùng sức nắm lấy cổ tay cô, lực đạo không lớn, không đến mức làm đau cô, nhưng cũng tránh thoát không được, buộc cô phải giữ lấy gậy thịt cứng ngắc nóng hổi.
Qυყ đầυ phía trước rỉ ra chất dịch trong suốt, nó không xấu xí như cô tưởng tượng mà có màu hồng, trông rất sạch sẽ, như thể trên người anh nhiều ra một khối thịt mềm. Bất quá, chiều dài của nó có chút không phù hợp với khuôn mặt của Tạ Cảnh Thâm , dưới khuôn mặt hiền lành và thanh tuấn như vậy lại có một dươиɠ ѵậŧ thô to như vậy.
Dưới sự chỉ dẫn của Tạ Cảnh Thâm, Giang Linh Linh cầm cây gậy màu hồng bằng thịt, không biết làm sao.
Đôi tay mềm mại ôm lấy hạ thể của anh, Tạ Cảnh Thâm thở một hơi, “Linh Linh, cầm lấy nó, xoa xoa.”
Nói xong, tay Tạ Cảnh Thâm phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô cùng trừu động. Tay cô bị lôиɠ ʍυ cọ vào có chút ngứa, ©ôи ŧɧịt̠ trong lòng bàn tay mềm mại lại cứng rắn, nóng rực, độ ấm thông qua tay truyền đến trên mặt như thiêu đốt.
Giang Linh Linh dần dần quen với động tác vuốt ve côn ŧᏂịŧ, dùng lực vừa phải nhào nặn dươиɠ ѵậŧ, Tạ Cảnh Thâm rũ mi dáng vẻ hưởng thụ sự hầu hạ.
Tạ Đình Cảnh Thâm thấy cô gần như đã quen, anh cầm lấy đầu ngón tay của cô dời lên đầu khấc, giọng nói có chút khàn khàn, "Linh Linh, biết đây là cái gì không? Đây là thứ có thể rót tϊиɧ ŧяùиɠ lấp đầy cái lỗ nhỏ của Linh Linh, làm em mang thai, làm Linh Linh sướиɠ đến phun sữa. "
Giang Linh Linh bị hắn nói xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào mã mắt dính nước, giống như đang đối xử với một món đồ chơi quý giá mỏng manh, thực mau đã học được cách làm cho căn côn ŧᏂịŧ thoải mái với đôi tay của mình.
Tuốt mấy trăm cái, côn ŧᏂịŧ giật giật trong lòng bàn tay phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, Giang Linh Linh nhất thời không để ý tới, chất lỏng màu trắng ngà chảy vào lòng bàn theo khe hở ngón tay nhỏ giọt lên qυầи ɭóŧ đặt ở hai chân.Qυầи ɭóŧ của cô gái bị vấy bẩn bởi vài giọt chất lỏng sền sệt. Chất lỏng không khó ngửi, nhàn nhạt, không có mùi đặc biệt.
Một tay khác vội vàng cầm qυầи ɭóŧ ngăn không cho chất lỏng lại chảy xuống, bộ ngực mềm mại lắc lư theo động tác, hai bầu vυ' hồng hồng run rẩy, động tác cúi người bày ra khe rãnh sâu ngun ngút, như mời gọi người đến ăn.
Tạ Cảnh Thâm đỏ mắt, vùi đầu vào cặρ √υ' căng tròn trắng nõn, ngậm lấy hai núʍ ѵú đỏ tươi và mọng nước, mυ'ŧ lấy dòng sữa vừa tiết ra từ cơn cực khoái, mυ'ŧ mát đến khi cạn sạch dòng sữa ấy, lại hôn lên da thịt trắng ngần một đường lên xương quai xanh lưu lại một chuỗi vệt nước và vết đỏ, giống như hồng mai nở trong tuyết.
Giang Linh Linh không ngờ rằng anh sẽ hôn khắp người mình, tay nhỏ đẩy đầu anh, muốn cự tuyệt sự thân mật quá mức này. Tạ Cảnh Thâm vòng bàn đem đôi tay đang láo loạn ấn ở sau lưng, cô không thể không duỗi thẳng thắt lưng ngẩng đầu lên, cái cổ thanh tú ngửa ra sau, thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô gái cứ như vậy phô bày ra trước mặt anh.
“ưm… Tạ Cảnh Thâm… Không… em không muốn nữa.” Giang Linh Linh rất thoải mái, nhưng trong tiềm thức cô cho rằng hai người không bình thường, đành phải một bên hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ một bên cự tuyệt.
Tạ Cảnh Thâm không nói chuyện, anh ngừng hút sữa, đầu lưỡi xoay tròn trên đầu nhũ hoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầṳ ѵú truyền đến đại não chọc cho Giang Linh Linh rùng mình một cái.
Giang Linh Linh nhớ xưng hô Tạ Cảnh Thâm yêu cầu cô gọi mình lúc trước, giãy dụa một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được ngứa ngáy nơi đầu ngực, “ca ca… không cần liếʍ nữa.”
“Không cần liếʍ nơi nào? Vυ' da^ʍ cứng đến mức chảy nước đây này, vẫn là thân thể thành thật"
Giang Linh Linh vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn môi nói:" Đừng liếʍ vυ' của Linh Linh... "
Tạ Cảnh Thâm ngăn cô cắn môi, đưa ngón tay lên môi cô, phòng ngừa cô cắn đến bật máu, “Linh Linh, cầu xin ca ca, làm ơn đừng liếʍ ngực của em, ca ca sẽ buông tha cho em.”
Giang Linh Linh không chút do dự, đã chọn tin anh, "Ca ca, làm ơn, đừng liếʍ vυ' của Linh Linh, Linh Linh rất khó chịu."
——Vạch phân cách ————
LỜI TÁC GIẢ:
Thịt viết thật khó (‘Δ ′), ta vắt óc viết một chương thịt hoàn chỉnh, tiểu thiên sứ yêu cầu thu thập rồi nhắn lại
(〃? W?)! ! Cập nhật sẽ có động lực!