Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 4: Cảm tạ khó nói

Khi Hoa nhũ nương bước đến trù phòng chính thấy Lương Tuấn Hy đang ngồi trước một lò nhỏ, tay cầm một cây bồ phiến dơ bẩn đun dược. Gương mặt tuấn tú kia hiện lên một sự nghiêm túc cẩn thận, mọi âm thanh ồn ào dưới trù phòng phản phức cũng không thể làm ảnh hưởng đến hắn vậy.

Không kiềm được lòng, nàng cầm khăn tay bước đến giúp hắn thấm mồ hôi trên trán, cũng không quên mở miệng trách móc vài câu: “Ngươi a, một đại nam nhân có người nào lại xuống trù phòng, chuyện này để hạ nhân làm là được rồi.” Nàng đương nhiên biết hắn vì ai mà làm rồi, chỉ nàng không nhẫn tâm nhìn thấy hắn như vậy thôi.

“Nương!” Lương Tuấn Hy đổi lại mỉm cười quay sang Hoa nhũ nương. Hắn đứng lên kéo nàng ngồi xuống ghế ban nãy mình ngồi: “Chúng ta không phải cũng là hạ nhân sao, lại nói cha cùng nhị đệ chẳng phải cũng tự xuống trù phòng đun dược sao?”

Hoa nhũ nương triệt để á khẩu, mắt nàng chớp chớp nhìn hắn một lúc lại muốn đứng lên, nhưng lại bị đôi tay to của hắn đặt ở hai vai dùng đạo lực không lớn ấn xuống ghế, thế nên liền mở miệng đuổi người: “Ngươi xem ngươi, cả người đều là mồ hôi, để ta giúp ngươi, ngươi ra ngoài đi.”

Khóe môi của Lương Tuấn Hy cong loan, bật ra tiếng cười khẽ: “Dược cũng sắp xong rồi, trái lại nương xuống trù phòng vì việc gì nha?” Tay hắn cũng không rảnh rỗi mà là vì Hoa nhũ nương bóp vai.

Hoa nhũ nương như bừng tỉnh đại ngộ một dạng, khẽ trách hắn: “Đều do ngươi cả, nương bảo người dọn tảo thiện a, suýt chút nữa là quên mất chuyện này.” Nàng lại giúp hắn cho thêm một cây củi vào trong lò lửa nhỏ.

Lương Tuấn Hy nghe vậy liền quay sang đám người có mặt trong trù phòng: “Tảo thiện mọi người chuẩn bị xong liền dọn đến viện của bá mẫu a.” Âm thanh nghe như chỉ là nhắc nhở, không hề có chút ra lệnh nào.

Mọi người cũng vui vẻ ứng tiếng. Trong phủ này, ngoài đám chủ tử ra, người đắc nhân tâm nhất chính là Lương Tuấn Hy. Hắn vừa hiếu thảo lại đối xử tốt với mỗi một hạ nhân trong phủ. Tuy hắn cũng là hạ nhân nhưng thân phận của hắn cao quý hơn vì Lương quản gia cùng Hoa nhũ nương chỉ là làm thuê lại không có bán thân, lại nói hắn được Niên Sở Hoằng cùng Khúc thị yêu thích nữa.

“Không cần bóp vai đâu.” Hoa nhũ nương có chút ngượng ngùng cầm cổ tay hắn Lương Tuấn Hy kéo ra, nhưng hắn lại cố chấp không chịu.

Lúc này dược cũng đun xong, Hoa nhũ nương muốn giúp hắn nhưng hắn lại không cho. Sau khi đổ vào chén nhỏ, rồi đặt vào l*иg thức ăn, Hoa nhũ nương lại mở lời: “Ta cũng đến đó, để ta giúp ngươi mang đi.” Nàng đương nhiên là sợ hắn lại bị Niên Khai Điềm khi dễ a.

“Không cần a, nhi tử tự mang cho nàng.” Lương Tuấn Hy vui vẻ lắc đầu, nhớ lại chuyện lúc sáng hắn càng vui vẻ hơn vài phần.

Nhìn thấy dáng tươi cười cui vẻ trên mặt Lương Tuấn Hy, lòng của Hoa nhũ nương lại dâng lên một trận chua xót. Cũng bởi vì một câu nói đùa mà hắn bám theo Niên Khai Điềm không dứt, mặc cho bị khi dễ vẫn là kiên trì đến cùng.

Nàng đưa tay giữ lại quai của l*иg thức ăn: “Đại tiểu thư đang ở chỗ phu nhân, để ta mang đến đó là được rồi. Cả người của ngươi đều đầy mồ hôi đến đó không tốt a.” Mỗi lần hắn đến đúng lúc dùng bữa đều được Khúc thị gọi là dùng, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều là bị Niên Khai Điềm khi dễ. Nàng làm sao có thể trơ mắt ra nhìn a.

“Nương, nhi tử cùng ngươi đến đó.” Lương Tuấn Hy vẫn kiên định với ý của mình. Hắn đương nhiên biết Hoa nhũ nương lo lắng thứ gì, chỉ là thái độ của Niên Khai Điềm đối với hắn đã có chút thay đổi rồi, biết đâu sau này nàng sẽ nguyện ý gả cho hắn.

Hoa nhũ nương biết có khuyên nữa cũng là vô ích thế nên cùng hắn bước đến viện của Khúc thị. Theo sau còn có đám hạ nhân mang theo không ít l*иg thức ăn theo sát.

- ---Phân Cách Tuyến Luna Huang----

Niên Khai Điềm ngồi ở bên bàn tròn nói chuyện với Khúc thị. Nàng cũng không hề mở miệng đòi đi áp tiêu hay là làm lễ cập kê nữa. Nàng nhớ đời trước, vừa tỉnh lại nàng liền không đợi phụ thân trở về mà gấp gáp làm lễ cập kê, chỉ vì muốn mau chóng gả cho Hứa Bộ Nam.

Khúc thị thấy nữ nhi không nhắc đến bản thân thầm thở phào mà cũng càng không dám nhắc. Nàng biết tâm ý của nữ nhi nhưng là Lương Tuấn Hy vì một lời của nàng mà ôm hy vọng đến nay vẫn không chịu từ bỏ. Nếu là một ngày nữ nhi nàng thực sự gả cho Hứa Bộ Nam vậy chẳng phải là ủy khuất Lương Tuấn Hy sao. Đều là do nàng lúc đầu không tốt ăn nói linh tinh a, ai mà ngờ được hắn sẽ luôn nhớ như vậy cơ chứ.

Lúc đầu Lương Tuấn Hy cùng nữ nhi của nàng vốn là rất thân cận, nàng cũng xem hắn như nữ tế. Nhưng từ lúc Hứa Bộ Nam đến không lâu thì mọi chuyện đều thay đổi a. Nàng cũng không biết nên làm thế nào cho tốt nữa.

Hoa nhũ nương cùng Lương Tuấn Hy lúc này cũng tiến đến. Nhìn hai người bọn họ hành lễ Khúc thị vui vẻ nói: “Tuấn Hy cũng đến rồi, chi bằng cũng ngồi xuống cùng dùng bữa thôi.”

Lương Tuấn Hy không chút do dự đáp ứng, cao hứng trên gương mặt kia là không thể nào che giấu được. Hắn được Hoa nhũ nương đưa đến một chiếc ghế trống ngồi xuống còn nàng thì đứng.

Kỳ thực, phu nhân cũng từng cho nàng ngồi, nhưng nàng nào dám a. Còn Lương Tuấn Hy lại khác nha, hắn từ nhỏ đã được lão gia phu nhân thương yêu rồi. Thế nên mỗi lần hắn được mời cùng dùng bữa nàng lại đứng ở một bên giúp hắn gắp thức ăn.

Khúc thị thấy vậy liền len lén nhìn sang nữ nhi. Thấy Niên Khai Điềm không có phản ứng nàng cũng an lòng thở phào. Đổi lại là bình thường nhất định Lương Tuấn Hy bị làm khó dễ vài trận rồi nha.

Trong lúc hạ nhân dọn thức ăn, Lương Tuấn Hy đặt l*иg thức ăn trong tay lên bàn nói: “Đây là dược của đại tiểu thư a.”

“Tuấn Hy vất vả rồi.” Khúc thị cười rồi để Hoa nhũ nương nhận lấy, đặt chén dược đến trước mặt Niên Khai Điềm. Nhìn cả người ướt đẫm mồ hôi kia của Lương Tuấn Hy nàng liền hiểu chuyện.

Niên Khai Điềm nhìn thấy chén dược đặt ở trước mặt mình liền bĩu môi nhăn mặt. Nàng xoay người ôm lấy Khúc thị làm nũng: “Mẫu thân, thân thể ta rất tốt, không cần uống có được không?” Mùi nồng nặc thế kia nhất định là rất đắng a.

Khúc thị lại mỉm cười vuốt vuốt lưng của nữ nhi: “Điềm Điềm ngoan uống hết đi, đây là Tuấn Hy tự tay đun cho ngươi a.” Cái này thì không cần hỏi cũng biết rồi, y phục trên người của người ta đều bị mồ hôi làm ướt một mảnh, lại nói cho dù hắn có về thay y phục thì cũng giấu không được chuyện cả phủ ai cũng biết này.

Nàng lén quay đầu nhìn Lương Tuấn Hy ở phía đối diện một mắt. Nhìn thấy hắn cả người đẫm mồ hôi trong lòng cũng dâng lên trận áy náy. Nhưng bảo nàng mở miệng cảm tạ hắn, sợ là nàng không làm được mặc dù hiện lương tâm rất muốn nói a.

Lương Tuấn Hy ngồi thẳng thắt lưng cũng hướng mặt về phía nàng: “Dược này không đắng, đây chỉ là bồi bổ sức khỏe nên có thêm rất nhiều kỷ tử cam thảo. Đại tiểu thư uống thử sẽ biết thôi.”

Niên Khai Điềm lại dời mắt xuống chén thuốc. Đen thui như vậy thực sự không đắng sao? Nhưng Lương Tuấn Hy tuyệt đối sẽ không gạt nàng nha.

Khúc thị cầm lấy chén thuốc đưa cho nữ nhi, một bên ngồi dụ dỗ. Niên Khai Điềm bĩu môi rồi nhận lấy chén thuốc. Nàng nhấp một ngụm nhỏ thử, quả nhiên không có đắng a, dược xuống cổ họng lại có chút ngọt nữa.

Nàng một hơi uống cạn đáy, đặt chén dược xuống bàn xong, lại nhìn Lương Tuấn Hy, cắn môi một hồi mới lắp bắp nói: “Đa...tạ.”

Thoại âm vừa rời, mọi người trong phòng đều là kinh hách đến cằm suýt rơi. Đại tiểu thư kiêu ngạo luôn khi dễ Lương Tuấn Hy, hiện lại nói lời cảm tạ hắn nha. Có phải chút nữa sẽ có chuyện gì kinh thiên động địa xảy ra không?

Lương Tuấn Hy sớm có chuẩn vẫn là bị hách đến không ít, chỉ là rất nhanh khôi phục tinh thần cười hồi nàng: “Là nên làm mà, đại tiểu thư không cần cảm tạ.” Nếu ngày nào nàng cũng đối xử với hắn tốt như vậy thì hay biết mấy.

Niên Nhạn Thanh len lén đảo tròng mắt giữa hai người, đây là chuyện gì xảy ra a? Vì sao hôm nay nàng có nhiều kinh ngạc như vậy. Niên Khai Điềm không những gọi nàng mà còn đối xử tốt với Lương Tuấn Hy, đến cùng hôm nay mặt trời mọc hướng nào a?

Khúc thị hài lòng cười đến híp mắt, nên như vậy từ lâu rồi kìa. Chỉ là lúc này đây nàng mới có thời gian nhìn lại y phục cùng tóc tai của nữ nhi. Xem như sau lần này nữ nhi nàng thay đổi rồi, lão gia trở về nhất định sẽ rất vui nha.

“Nào, dùng bữa thôi.”

Hoa nhũ nương ở một bên vì Lương Tuấn Hy gắp thức ăn. Trong lòng không biết nên vui hay buồn đây.