Thần Hi nhìn một tay anh cởi khó khăn, đi đến hỗ trợ. Anh vẫn cứ không buông tay, Thần Hi chỉ có thể cúi đầu nhẹ giọng dỗ anh, “Tôi cởϊ qυầи áo giúp anh trước, không thì anh sẽ rất khó chịu.”
Lại kéo tay cô vuốt ve vài cái, sau khi nhẹ nhàng hôn ngón tay mới lưu luyến không rời mà buông ra.
Thần Hi cởϊ áσ khoác và cà vạt ra giúp anh, dọc theo cúc áo sơ mi cởi một viên lại một viên, cởi mấy viên xuống Thần Hi cảm giác mặt mình cũng trở nên càng ngày càng nóng, cô không cẩn thận sẽ sờ trúng cơ bụng cứng rắn của anh, cùng với đường cong từ dưới áo sơ mi kéo dài đến quần âu.
Ngón tay cô có một chút run rẩy, quay mặt đi không xem thân thể đã cởϊ qυầи áo một nửa của anh. Mà Tuân Dục ghét bỏ cô cởi quá chậm, sau khi cởi cúc áo thì tự mình cởϊ áσ sơ mi xuống, một tay tháo thắt lưng ra, sau khi cởi khoá quần xuống thì kéo người đang ngồi ở mép giường tới trên cơ thể mình.
Một bàn tay anh bắt đầu giao nhau với năm ngón tay của Thần Hi, một cái tay khác đè sau cổ Thần Hi để cô gần sát với môi anh. Thần Hi bị bắt mở môi lưỡi ra dây dưa với anh, anh một bên vuốt ve gáy sau của Thần Hi như trấn an, một bên lại không ngừng tiến vào khoang miệng, môi lưỡi giao triền khó tách nhau ra. Nước bọt trong miệng Thần Hi tràn ra, anh nhắm mắt lại dùng cái lưỡi liếʍ hết, trong lúc nhất thời cả khoang miệng đều là hơi thở của anh.
Thần Hi có chút khó có thể chống đỡ, muốn lui về phía sau nhưng bị anh ôm lấy từ sau thắt lưng làm toàn thân hai người càng dán sát.
“Không được trốn.” Anh chống cái trán Thần Hi mà nỉ non nói.
Cuối cùng Thần Hi cũng lấy lại được hô hấp, dồn dập hít thở không khí mới mẻ, phập phồng lay động trước ngực càng rõ ràng.
Ánh mắt anh có chút đen tối không rõ, bởi vì nguyên nhân ngồi trên người nên anh có thể càng rõ ràng nhìn thấy đường cong và tròn trịa trước mắt.
Anh cúi đầu cắn mở khoá váy trước ngực, sau đó lộ ra áo ngực càng hiện bộ ngực căng tròn. Bởi vì là váy theo kiểu cổ truyền, Tuân Dục liền cởi váy từ đầu vai, vải dệt trước ngực cũng cởi xuống theo.
Muốn cởi bỏ áo ngực đang che đậy từ phía sau, cởi trong chốc lát nhưng không được, trực tiếp đẩy lên phía trên lộ ra bộ ngực trắng nõn mềm mại.
Dùng lưỡi liếʍ láp núʍ ѵú hiện ra, Thần Hi nhịn không được mà rêи ɾỉ một tiếng. Một tiếng này Tuân Dục nghe đến nhiệt độ cả người tăng lên nhanh vài phần.
Trong lúc Thần Hi bị liếʍ mơ mơ màng qυầи ɭóŧ đã cởi, khi hơi thanh tỉnh thì đã thấy thân dưới trần trụi của anh đã để ở bên đùi mình.
Trợn mắt thở dốc nhìn hạ thân anh, sung huyết sưng đỏ không thành hình dạng, kích cỡ cũng thập phần kinh người. Cái chiều dài và đường kính kia, Thần Hi run rẩy lui lại phía sau một chút, giọng nói run run, “Quá lớn, hô……”
Anh vượt lên trên người, tìиɧ ɖu͙© sâu nặng mà hôn lấy cô, lấp kín lời nói của cô. Ngón tay khép lại di chuyển xuống dưới mà cọ xát tiểu huyệt cô trái phải trên dưới, ngón tay thon dài xoa âm đế xoay tròn vẽ vòng, Thần Hi chịu không nổi, chất lỏng trào ra từ thân thể.
“Thật ướt, có thể đi vào.” Anh không ngừng hôn vành tai cô dùng giọng nói khàn khàn nói bên tai cô.