Anh chống côn ŧᏂịŧ thô to ở cửa huyệt, không ngừng di chuyển ở cái khe hở kia, chất lỏng lúc đầu phân bố ra và thể dịch của Thần Hi, giao triền hòa hợp một thể ở chỗ khe hở.
Chống hoa huyệt và hoạt động như vậy mà lại không đi vào quả thực làm Thần Hi điên cuồng, vô tận hư không trong huyệt muốn cắn nuốt cô. Cô nhịn không được đặt tay lên vai anh, chân kẹp lấy eo gầy nhưng cường tráng rắn chắc của anh, mang theo thanh âm khóc nức nở mà khẩn cầu, “Ưm…… Muốn cắm vào.”
Anh nhịn cũng thập phần khó chịu, mồ hôi trên trán chảy xuống từ thái dương, anh giữ chặt tay cô rời xuống nắm lấy rễ cây của anh, giọng nghẹn ngào nói, “Giúp tôi cắm vào đi.”
Giờ khắc này Thần Hi đã bị tìиɧ ɖu͙© che mờ lý trí, miễn cưỡng nắm lấy rễ cây trong tay đẩy vào trong cửa huyệt nhỏ hẹp, qυყ đầυ cực lớn chen đi vào từng chút từng chút, cho đến chỉ có rễ cây thô dài lộ ở bên ngoài.
Tuân Dục không biết phải hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy hạ thể bị ướŧ áŧ ấm áp gắt gao hút lấy, tiểu huyệt theo hô hấp của Thần Hi mà co rút lại, từng chút từng chút như đứa trẻ tham ăn muốn đẩy tất cả đường vào chỗ sâu.
Tuy Thần Hi cũng đã đủ ướŧ áŧ, nhưng cảm giác dị vật mãnh liệt xâm lấn như vậy, làm cô thanh tỉnh một ít. Tuân Dục còn muốn đâm vào bên trong, mới đâm một chút Thần Hi đã chống đẩy ngực anh không cho tiến vào, trong miệng phát ra thanh âm rầm rì.
Tuân Dục thấy bộ dáng cô nên không tiếp tục đẩy vào bên trong, cúi đầu hôn cô, môi lưỡi dây dưa ở trong miệng như muốn ăn cô. Một bàn tay vuốt ve eo sườn, thường thường xoa nắn âm đế, qυყ đầυ không màng đôi tay kháng cự mà nhợt nhạt thọc vào rút ra tiểu huyệt.
Không đến vài phút Thần Hi đã quen, tay nắm lấy đầu tóc đen của Tuân Dục, lắc mông muốn ăn vào càng nhiều, lấp đầy hư không. Tuân Dục nhận thấy được động tác của cô, “Tất cả đều cho cô.”
Nói xong nhét cả căn vào trong huyệt, không hề lưu tình.
Rõ ràng không uống thuốc nhưng Thần Hi lại cảm thấy thần chí mình choáng váng, mở ra chân kẹp lấy eo Tuân Dục, dươиɠ ѵậŧ ra vào mang ra thịt non phấn nộn, mỗi lần đều đâm đến chỗ sâu bên trong, nhịn không được tăng tốc độ nhanh hơn muốn tiểu huyệt kẹp chặt vì càng kẹp càng thoải mái.
Thần Hi nghe tiếng thân thể va chạm thanh thúy trong phòng, còn có mỗi lần anh đều đâm đến điểm mẫn cảm chỗ sâu nhất, dưới sự dốc lòng hôn của anh mà run rẩy đạt tới cao trào.
Sau khi cao trào tiểu huyệt không chịu khống chế mà kẹp chặt co rút có quy luật, Tuân Dục bị kẹp liên tục nên không kìm chế được, chống chỗ sâu nhất bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt ra.
Sau khi bắn tinh anh ôm lấy Thần Hi từ phía sau rồi không ngừng thở dốc, tiếng thở dốc kìm nén mà gợi cảm, dựa đầu lên vai Thần Hi, trên vai và trên cổ lưu lại vô số vết hôn.
Thần Hi đã thanh tỉnh, muốn xuống giường dọn dẹp nhưng bị Tuân Dục nhắm mắt ôm không cho động đậy.
Rất mau Thần Hi đã biết vì sao, bởi vì kẽ mông lại có một đồ vật cứng rắn để lên. Anh vẫn dựa vào sau lưng cô, nâng một chân cô lên cắm vào từ phía sau, Thần Hi như bị cắm tới cổ họng.
Tư thế này càng có thể đâm đến điểm mẫn cảm, Thần Hi muốn nói ra nhưng lời nói lại biến thành rêи ɾỉ nhỏ vụn. Mà Tuân Dục nghe cô rêи ɾỉ thì đồ vật cứng rắn trong huyệt lại thô to hơn vài phần.
Thời điểm anh bắn ba lần lại còn chuẩn bị nhét vào bên trong, Thần Hi nhịn không được dùng chân muốn đá văng anh đang tới gần. Bị anh nắm lấy sau đó kéo về phía người anh, hạ thân chân thật đáng tin mà cắm vào hoa huyệt đã sưng đỏ.
“Từ bỏ, đã sưng lên……” Thần Hi nhịn không được khóc lóc kể lể.
Tuân Dục sờ sờ phía dưới của cô, nghe tiếng nước nhóp nhép khi thọc vào rút ra, như tiến vào hồ nước vậy. Anh đặt chân cô lên trên vai, cúi người hôn hôn môi cô, trấn an nói, “Một lần cuối cùng.”
Chờ một lần cuối cùng anh xong việc, Thần Hi đã mệt mất đi ý thức, trời bên ngoài đã hơi sáng.
Sắp 9 giờ Thần Hi mới dậy, cô trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc, khó có thể phân rõ tình huống. Đến khi thấy đầu Tuân Dục cách mấy centimet trước mắt, cùng với tay anh đặt ở trên eo cô thì mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
Nhẹ nhàng dịch cánh tay, xuống giường đi tìm quần áo của mình, mới vừa đứng lên thì đồ vật trong huyệt đã chảy ra, đọng trên thảm màu xám trắng. Thần Hi vội vàng đi lấy khăn giấy trên bàn để lau lau hạ thể, cũng lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên thảm. Mặc váy vào, qυầи ɭóŧ thật sự quá bẩn nên tùy tay cất vào trong túi, nhìn Tuân Dục còn đang ngủ, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Thần Hi trở về chung cư tắm rửa một cái, hạ thể lại chảy ra một ít dịch trắng, trên người đầy dấu hôn và dấu vết lúc thao anh dùng sức. Cô sờ sờ hạ thể, vẫn sưng, cảm giác sờ cánh hoa có hơi đau đớn.
Sau khi tắm xong nằm lên trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là hình ảnh tối hôm qua hai người quay cuồng. Cảm giác cây đồ vật thô to kia của anh nhét đầy hoa huyệt vẫn chân thật như cũ, khi thọc vào rút ra anh thở dốc bên tai cô cũng làm người nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Hơn nữa, anh thật sự ôn nhu hơn nhiều so với bình thường, những cái hôn chân thật khắc chế đó làm người cầm giữ không được, làm Thần Hi cảm giác như mình rớt vào một cái lốc xoáy ấm áp kín kẽ không khe hở, đầu óc choáng váng, mất hết lý trí.
Cô thật sự quá mệt mỏi, nằm ở trên gối lại tiếp tục ngủ.
Mà thời điểm Tuân Dục tỉnh thì đầu đau như muốn nứt ra, nghỉ thật lâu mới phản ứng mình đang ở chỗ nào, nỗ lực muốn nhớ lại ký ức tối hôm qua, mặt người lại thập phần mơ hồ không khớp.
Anh nghỉ trên giường trong chốc lát rồi chuẩn bị xuống giường, xốc chăn lên nhìn thấy trên khăn trải giường trắng tinh có một tảng lớn vết nước, ở giữa còn có một ít vết máu.
Chuyển hướng nhìn nhìn bốn phía, quần áo hỗn độn bên cạnh, mà bản thân hoàn toàn nghĩ không ra đã xảy ra việc gì. Bên gối còn có một sợi tóc dài màu đen, anh cầm lên xem xét, sắc mặt chậm rãi lạnh xuống.
Lấy di động ra gọi điện cho chú Lục, “Alo, chú Lục, giúp tôi kiểm tra một số việc.”
Anh tắm rửa một cái đi ra ngoài, ở trên thảm chỗ cửa phòng tắm nhìn thấy một chút màu trắng, cúi đầu nhìn kỹ, không khó để nhìn ra đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ loang lổ đã hơi khô cạn.
Ánh mắt của anh càng trở nên âm u không lường được.