Chinh Phục Nam Nhân Thúi Chỉ Cần Một Đêm

Chương 11

Dư Đằng Minh: Cậu gần như liếʍ nó rồi.

Edit+Beta: Mel

Ánh mắt Nhiễm Ninh tràn đầy tin tưởng.

Dư Đằng Minh nửa quỳ trên sàn nhà, nhìn cô chậm rãi cởϊ qυầи lót.

Thì ra vào ban ngày, nơi riêng tư của Nhiễm Ninh trông như thế này, trắng hơn những nơi khác, giống như một đồi tuyết lộn ngược, lôиɠ ʍυ hơi xoăn có màu nâu nhạt.

Cô gái chủ động mở hai đùi ra, để lộ kẽ hở hồng hào.

Dư Đằng Minh nín thở.

“Anh Minh, hôm nay em cảm thấy có chút không thoải mái.” Nhiễm Ninh dùng ngón tay khẽ chạm vào khe hở giữa môi âʍ ɦộ đang khép chặt, “Chỗ này nè, đau quá.”

Dư Đằng Minh ngẩn ra, Nhiễm Ninh chỉ vào chỗ đó, hẳn là nơi cất giấu âʍ ѵậŧ.

“Còn có…” Nhiễm Ninh di chuyển ngón tay xuống phía dưới, “Em còn phát hiện ra thứ gì đó rất kỳ lạ, màu trắng trắng giống như hồ dán ấy, dính vào mặt trên của chỗ này, còn dính rất nhiều cơ.”

Cô dùng ngón tay chặn lại khe thịt: “Không biết bên trong còn có gì không, em sợ là em chưa lau sạch sẽ.”

“Anh Minh, anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Dư Đằng Minh nhìn thẳng vào cảnh xuân đang ẩn giữa các ngón tay của cô, làm sao cậu có thể không biết chứ? E rằng thứ trắng đυ.c mà Nhiễm Ninh nói chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đêm qua cậu chưa xử lý sạch sẽ.

“Tôi…” Dư Đằng Minh không dám nhìn cô, “Tôi không biết.” Cậu dừng một lúc, sau đó lại nói: “Tôi phải kiểm tra kỹ một chút, có lẽ mới biết được.”

“Kiểm tra như thế nào ạ?”

Dư Đằng Minh thấp giọng nói: “Tôi… Tôi phải sờ sờ chỗ này mới biết được.”

Nhiễm Ninh xấu hổ cắn môi.

“Anh Minh, em sợ bị mắng lắm.” Cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng nói với mẹ em được không?”

“Được.” Dư Đằng Minh hiểu rằng cô đã đồng ý, cậu gần như sốt ruột đẩy ngón tay đang che chắn của cô gái ra, “Nhiễm Ninh, nâng mông lên.”

Nhiễm Ninh ngoan ngoãn nâng mông lên, để lộ toàn bộ âʍ ɦộ trước mắt Dư Đằng Minh.

Dư Đằng Minh khẩn trương không chịu nổi. Chuyện này không giống với việc buổi tối cậu trộm ăn đậu hũ của Nhiễm Ninh, cậu phải thật cẩn thận. Như vậy mới không khiến Nhiễm Ninh sợ hãi.

Ngay khi bàn tay cậu chạm vào làn da của Nhiễm Ninh, đối phương đã cười rộ lên.

“Ngứa quá anh Minh ơi.”

“Đừng lộn xộn.” Dư Đằng Minh khẽ quát cô.

Nhiễm Ninh ngoan ngoãn mím môi, tay Dư Đằng Minh di chuyển ở bộ phận riêng tư của cô.

Dư Đằng Minh tập thể dục quanh năm, đầu ngón tay đầy những vết chai mỏng, khi cậu tách phần thịt non mềm của Nhiễm Ninh ra, sờ đến âʍ ѵậŧ của cô, Nhiễm Ninh kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cô vẫn nhớ lời dặn của Dư Đằng Minh, cố chịu đựng không tránh ra.

“Chính là ở chỗ này.” Nhiễm Ninh nói, “Anh Minh, anh đừng chạm vào mà.”

Dư Đằng Minh lơ đãng đáp, nhìn hết sức chăm chú vào vùиɠ ҡíи của cô gái, chỗ này chưa bao giờ bị ai chạm qua, thật non mềm, chắc là do tối hôm qua chạm vào quá lâu nên mới có chút sưng tấy lên.

Cậu không nhìn thấy dấu vết của tϊиɧ ɖϊ©h͙, có lẽ nó đã được lau sạch rồi.

Cậu cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng không sao, hiện tại cậu không thiếu tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Ban ngày có thể nhìn rõ hơn ban đêm, ở giữa khe thịt hồng nhạt hơi lấp lánh ánh nước, Dư Đằng Minh mới có thể nhìn thấy âʍ ѵậŧ của Nhiễm Ninh trông như thế nào.

Cậu không nhịn được dùng tay xoa xoa một chút, Nhiễm Ninh đột nhiên phát ra tiếng động.

“A…”

Dư Đằng Minh dừng lại.

Cậu ngước mắt lên nhìn Nhiễm Ninh, khuôn mặt và lỗ tai cô gái đỏ bừng, hai mắt gắt gao nhắm chặt, lông mày nhíu lại, môi mím đến tái nhợt, trông bộ dáng cố kìm nén của cô thật đáng thương.

Cậu chưa bao giờ thấy Nhiễm Ninh có vẻ mặt như vậy.

Điều đó thật sự khiến cậu muốn bắt nạt cô nhiều hơn nữa, rồi lại muốn ôm cô vào lòng để dỗ dành.

Thật đáng sợ, con bé mập này thế mà lại mê người như vậy.

Dư Đằng Minh nghĩ: Mình muốn giúp cô ấy liếʍ.

Nghe theo tiếng gọi của con tim, môi Dư Đằng Minh chạm vào môi âʍ ɦộ hơi ẩm ướt của Nhiễm Ninh.

“Anh Minh!” Nhiễm Ninh vươn tay đẩy cậu ra, “Anh đang làm cái gì vậy?”

Sức đẩy của Nhiễm Ninh khá mạnh, Dư Đằng Minh bị đẩy ngồi bệt mông trên mặt đất, trong lòng cậu thầm khó chịu: Chỉ một chút nữa thôi là mình có thể liếʍ đến rồi.

“Rốt cuộc cậu có muốn tôi giúp cậu không?” Cậu thấp giọng hù dọa Nhiễm Ninh, “Còn dám đẩy tôi luôn? Lá gan của cậu lớn nhỉ.”

“Nhưng, nhưng mà,” Nhiễm Ninh kẹp chặt hai chân, sợ hãi không dám nhìn cậu, “Ngứa lắm, anh Minh.”

“Ngứa là chuyện bình thường.” Dư Đằng Minh nghiêm trang nói hươu nói vượn.

“Không phải đâu.” Nhiễm Ninh sốt sắng nói, “Không phải loại ngứa lúc trước, loại ngứa này, là… ngứa ở bên trong.”

Dư Đằng Minh sửng sốt. Ngứa bên trong? Có phải… trong tiểu huyệt không?

Nhiễm Ninh bị cậu sờ đến động tình rồi?

“Chẳng lẽ là có con sâu bò vào ạ?” Vẻ mặt Nhiễm Ninh buồn rầu, “Em còn tưởng rằng trong thành phố sẽ không có sâu chứ. Em sẽ không bao giờ cởϊ qυầи áo ra nữa…” Cô nói không nên lời.

Dư Đằng Minh bình tĩnh lại, nói với cô: “Không sao đâu, tôi giúp cậu.”

“Thôi, không cần đâu ạ…”

Dư Đằng Minh đứng lên, trầm mặc nhìn cô: “Cậu không nghe lời sao?”

Nhiễm Ninh bị cậu làm cho hoảng sợ mà lắc đầu: “Nghe lời ạ, em nghe anh Minh.”

Dư Đằng Minh gật gật đầu, cậu liếc nhìn thời gian, bảo mẫu rất nhanh sẽ trở về, cậu lại cúi đầu nhìn cái lều nhỏ chỗ quần ngủ của mình. Cậu còn phải đi giải quyết vấn đề sinh lý của mình đây.

“Ngoại trừ tôi ra, đừng nói với bất kì ai về chuyện này đấy.” Dư Đằng Minh nói, “Mặc quần áo vào. Tối nay lại đến phòng tôi.”

Nhiễm Ninh nói: “Anh Minh, tối nay em không về ăn tối đâu. Em sẽ về muộn hơn một chút. Bạn cùng lớp em mời em đi dự sinh nhật.”

Dư Đằng Minh cau mày, bạn học nào nhiều chuyện như vậy?

“Ai?”

“Mạnh Tình ạ.”

Mạnh Tình? Dư Đằng Minh nhướng mày.

“Chậc chậc, không quen biết.” Cậu có chút bất mãn, “Về sớm một chút, biết chưa?”

Nhiễm Ninh đánh giá vẻ mặt của anh.

“Ngốc luôn rồi à?” Dư Đằng Minh nói, “Trả lời tôi.”

“Vâng.”

Nhiễm Ninh nhanh chóng mặc quần vào, trước khi đi còn nhìn Dư Đằng Minh một cách kỳ lạ.

Dư Đằng Minh bị nhìn mà chả hiểu gì.

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Anh Minh, anh thật sự không biết Mạnh Tình à?”

“Cô ta rất nổi tiếng à?” Dư Đằng Minh suy nghĩ một chút, “Chơi game giỏi hay chơi bóng rổ tốt?”

“Cô ấy không phải là… hoa khôi lớp chúng ta sao? Cô ấy thường đi xem anh chơi bóng rổ đó.”

“Này này.” Dư Đằng Minh cau mày, “Cả ngày cậu để ý cái gì vậy? Không chăm chỉ học tập, cậu chỉ thích đi hóng hớt chuyện thôi có đúng không? Chắc lâu lắm rồi tôi không giáo huấn cậu nhỉ?”

Nhiễm Ninh nhanh chóng phủ nhận: “Không, không có mà.”

Dư Đằng Minh bước tới, dùng hai bàn tay ép chặt khuôn mặt toàn thịt của Nhiễm Ninh, khiến cho ngũ quan của cô giống như sắp xoắn vào nhau luôn rồi.

Thật xấu, Dư Đằng Minh nghĩ, nhưng mặt của con bé nhà quê này khá mềm đấy.

“Anh Minh, em thật sự không phải hóng hớt đâu!” Nhiễm Ninh xin tha, hai má bị bóp chặt, không thể nói rõ ràng, “Đừng như vậy mà.”

Dư Đằng Minh hừ lạnh một tiếng, buông tay ra: “Tha cho cậu một lần.”

Nhiễm Ninh chỉ chờ cậu buông ra, ngay lập tức chạy ra ngoài.

Cô chạy khiến một thân thịt đều rung rung, tiếng bước chân nặng nề, cảm giác có thể rung chuyển cả cầu thang vậy, cực kỳ buồn cười.

Dư Đằng Minh nhìn theo, bất giác bật cười.