Nhiễm Ninh: Anh cái người này, vì sao đưa cho em cái gì cũng nhiều như vậy?
Edit: Mộc Hinh
Beta: Mel
Trong hai tuần, Dư Đằng Minh vẫn chưa thể qua phòng ngủ của Nhiễm Ninh. Tinh lực học tập của Nhiễm Ninh nhiều đến dọa người, bảo mẫu có lén nói cho cậu, nửa đêm bà đi WC, bà còn nghe thấy tiếng lật sách trong phòng của Nhiễm Ninh.
Cái này có chút nằm ngoài dự đoán của Dư Đằng Minh.
Trong lòng Dư Đằng Minh hiểu rõ, đây là kỳ thi đầu tiên của Nhiễm Ninh sau khi lên cấp ba, khó tránh khỏi việc khẩn trương nên chuẩn bị tốt vẫn hơn. Nhưng mà Nhiễm Ninh quá mức lo lắng, mỗi ngày không chỉ ngủ muộn, hơn nữa còn dậy sớm, hai mắt thâm quầng đọc sách ở trong sân.
Mấy ngày tiếp theo, Nhiễm Ninh dần dần không có tinh thần, trên bàn cơm cũng thường xuyên ngẩn ra.
Nhìn dáng vẻ cô gái hai mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm, Dư Đằng Minh cũng không biết nói thế nào.
Sáng sớm hôm nay, Nhiễm Ninh vẫn như cũ nằm bò lên bàn ăn, sữa bò bên cạnh mới uống được một nửa đã bắt đầu nhìn chằm chằm xuống bàn phát ngốc.
“Này, Nhiễm Ninh.” Dư Đằng Minh dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Ăn sáng nhanh lên.”
Nhiễm Ninh bị cậu dọa cho hoảng sợ, hiểu sai ý: “Ối, sắp muộn học rồi sao ạ?”
Cô lập tức đứng lên, vội vàng uống xong nửa ly sữa bò còn lại: “Anh Minh, em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi?”
Ăn no cái rắm.
Dư Đằng Minh ngồi ở trên ghế liếc cô.
Trước kia, mỗi buổi sáng Nhiễm Ninh có thể ăn hai bát mì hoặc là ba phần sandwich, sau đó còn thêm một ly sữa chua hoặc một ly sữa bò. Bảo mẫu Dư gia thích cô, thường xuyên lén đưa một ít đồ ăn vặt cho cô, Dư Đằng Minh cũng biết, tóm lại, lượng cơm mà Nhiễm Ninh ăn cũng không phải là ít.
Nhưng mà Dư Đằng Ninh cũng sẽ không tự nhiên đi làm người tốt khuyên Nhiễm Ninh ăn no, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, Nhiễm Ninh đã lớn như vậy rồi, đói bụng còn muốn cậu quản sao? Nếu thế chẳng phải cậu thật sự sẽ trở thành bảo mẫu của Nhiễm Ninh à.
Đúng lúc Dư Đằng Minh cũng ăn no rồi, cậu lau miệng, nói: “Được rồi, đi thôi.”
Tài xế lái xe vững vàng, đi được nửa đường ba mươi phút, Dư Đằng Minh và Nhiễm Ninh cũng chưa nói một lời với nhau.
Cẩn thận tính toán, hai người đi học cùng nhau cũng đã được hai tháng, trừ khi Nhiễm Ninh hỏi cậu về vấn đề học tập, bằng không Dư Đằng Minh đều lười phản ứng với Nhiễm Ninh.
Lúc đầu Nhiễm Ninh còn chưa biết tính tình của Dư Đằng Minh, ở trên xe nói không ngừng, giống như Dư Đằng Minh và cô đã thân quen rất lâu rồi. Dư Đằng Minh buồn bực, rõ ràng là khi còn nhỏ cậu về quê chỉ chơi với Nhiễm Ninh vài ngày nghỉ hè mà thôi.
“Anh Minh, anh cao lên nhiều quá, trước kia anh chỉ cao bằng em thôi.”
“Ừ.”
“Oa, cái này cũng cao quá ! Anh Minh, bên trong con thú bông kia là người máy hay người thật vậy?”
“… Là người thật.”
“Anh học ở lớp bên cạnh lớp em đó anh Minh, sau khi học xong em có thể đến tìm anh chơi không?”
“Không thể.”
Ngày đầu tiên nói chuyện không được vài câu, Dư Đằng Minh bị cô làm phiền, chỉ đơn giản đeo tai nghe lên nghe nhạc, ngăn cách âm thanh của Nhiễm Ninh bên ngoài.
Nhiễm Ninh cũng hiểu ý, sau khi phát hiện Dư Đằng Minh không có kiên nhẫn với cô cũng không hề nói chuyện phiếm với cậu nữa, tự mình làm việc của mình.
Chờ sau này khi Nhiễm Ninh đã làm quen được với chú tài xế, vẫn hiếm nói được mấy câu với Du Đằng Minh.
Hiện tại có lẽ vì mấy bữa trước ăn không ít đậu hũ của Nhiễm Ninh, Dư Đằng Minh nhìn Nhiễm Ninh thuận mắt hơn nhiều.
Dù Nhiễm Ninh ngồi bên cạnh lẩm bẩm, cậu cũng không thấy phiền.
Nhưng Nhiễm Ninh bởi vì đói nên bụng réo lên khiến Dư Đằng Minh không thích một cách khó hiểu.
Nhiễm Ninh hiển nhiên đã đói lả, bụng réo càng ngày càng ầm ĩ, vẻ mặt cô đau khổ, che dạ dày lại tiếp tục đọc sách.
“Nhiễm Ninh.” Dư Đằng Minh nhíu mày, nặng lời: “Cậu ăn không no thì nói, nhìn như nhà tôi bỏ đói cậu vậy.”
“Không có, không có, là lỗi của em.” Nhiễm Ninh đỏ mặt xin lỗi.
Vừa lúc ô tô đi ngang qua một khu dân cư, ven đường có rất nhiều tiệm ăn sáng, mùi hương theo cửa sổ mở một nửa bay vào.
Nhiễm Ninh hít hít mũi, đáng thương vô cùng mà nhìn Dư Đằng Minh, nói: “Cái kia… Anh Minh, em đói bụng quá.”
Dư Đằng Minh nhướng mày: “Đáng đời.”
Nhiễm Ninh dừng lại, ý bảo cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh Minh, em có thể xuống mua bữa sáng không ạ?”
Dư Đằng Minh ngồi một bên cửa sổ, vừa hay bên này là tiệm ăn sáng, hơn nữa Nhiễm Ninh ngồi ở đầu bên kia không thể xuống xe, đường bên phía cửa sổ của cô là đường xe chạy, tất cả đều là xe đi tới đi lui.
Nếu muốn mua, Dư Đằng Minh xuống xe đi mua thì đương nhiên càng tiện hơn.
Nhiễm Ninh đây là muốn sai cậu chạy vặt à?
Dư Đằng Minh đối diện với đôi mắt chờ mong của cô, nghĩ thầm, đùa gì vậy, cậu là loại người có thể tùy tiện sai xử sao?
Dư Đằng Minh do dự hai giây, Nhiễm Ninh thấy cậu không có ý muốn đi, cô buông vở trong tay ra, nghiêng người về phía Dư Đằng Minh.
“Anh Minh, anh tránh ra một chút, em xuống xe mua đồ ăn.”
Cơ thể mềm mại của cô dán lên cánh tay của Dư Đằng Minh, cậu nghiêng đầu mới phát hiện Nhiễm Ninh cách cậu không tới mười centimet.
Thấy Dư Đằng Minh vẫn không di chuyển, Nhiễm Ninh nâng chân lên, muốn vượt qua từ người cậu.
Lúc này, gần một nửa người cô hầu như ngồi trên người Dư Đằng Minh.
Nhiễm Ninh chỉ còn một bước là thành công, đột nhiên Dư Đằng Minh đẩy cô ngồi xuống.
“Cậu… cậu muốn đè chết tôi à?” Dư Đằng Minh nói.
Nhiễm Ninh bị cậu đẩy lại chỗ ngồi, có chút ủy khuất: “Em đói, anh…”
Cô còn chưa nói xong, Dư Đằng Minh đột nhiên kêu tài xế dừng xe.
“Cậu chờ tôi một chút.”
Để lại một câu, Dư Đằng Minh vội vàng xuống xe, đi tới tiệm ăn sáng.
Xe không thể đậu lại lâu, Nhiễm Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng cậu chạy về phía trước, nhịn không được khẽ cười lên.
“Anh Minh, em muốn ăn bánh bao nhân đậu.” Cô mở cửa sổ xe ra nói với cậu.
Một phút sau, Dư Đằng Minh trở về, ném bánh bao cho Nhiễm Ninh: “Chỉ có nhân miến thôi.”
Nhiễm Ninh không ngại, nhân miến cô cũng thích ăn, chỉ là, cô nhìn bảy, tám cái bánh bao trong tay, nói: “Em không ăn hết nhiều như vậy đâu ạ…”
Dư Đằng Minh ôm cánh tay, nhìn cô: “Chê ít à?”
Nhìn thấy cô gái bên cạnh cúi đầu cười trộm,, Dư Đằng Minh khó hiểu: “Cậu cười cái gì đấy?”
“Không có gì ạ.” Nhiễm Ninh nói, “Cảm ơn anh Minh.”
Dư Đằng Minh hừ nhẹ một tiếng.
Nửa đoạn đường sau, Dư Đằng Minh không nghe thấy tiếng bụng Nhiễm Ninh reo hò nữa, nhưng tâm trạng cậu vẫn không thể tốt lên được.
Nhớ lại động tác lúc nãy của Nhiễm Ninh, Dư Đằng Minh nhịn không được mà nghĩ, thịt mỡ trên người Nhiễm Ninh cũng quá mềm mại rồi.
Thật muốn xoa nắn mấy cái.