Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 6: Vả mặt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+ Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Thanh âm bất ngờ vang lên này làm mọi người đều sửng sốt, theo phản xạ đều nhìn về phía phát ra.

Đầu tiên là đối diện với một khuôn mặt tuấn lãng cực kỳ xuất sắc, ngũ quan tinh xảo, so với minh tinh đang nổi nhất còn đẹp hơn một chút, chỉ là bởi vì vừa nãy vẫn luôn cúi đầu khiêm tốn nên không bị Thạch Toàn Bằng chú ý tới.

Thạch Toàn Bằng lúc này ngẩng đầu lên nhìn gương mặt kia, nhướng mày híp mắt nhìn chằm chằm, nếu là người khác mở miệng hắn đã sớm trào phúng, nhưng hắn là người thích mỹ sắc, tuy rằng không thích nam sắc nhưng cũng không thể không thừa nhận, gương mặt này của đối phương thực sự rất đẹp.

Đặc biệt là bộ dáng của đối phương còn cho người ta một loại cảm giác ngây thơ cấm dục, chờ lát nữa nếu bị thua phải cởi sạch quần áo, bị toàn bộ người trong quán bar vây xem, chà chà, ngẫm lại thế mà cảm thấy có chút thú vị.

Thạch Toàn Bằng liếʍ răng híp mắt, làm đôi mắt càng nhỏ, cũng càng xấu: “Được thôi.”

Lưu Doãn thay đổi sắc mặt: “Bằng thiếu, chuyện này……”

Quý Phong đè mu bàn tay hắn lại, im lặng lắc đầu với hắn, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.

Lưu Doãn tửu lượng không tốt, lắc xúc xắc tự nhiên cũng không được, chắc chắn không sánh được với người từ nhỏ đã dạo chơi chốn phong nguyệt như Thạch Toàn Bằng.

Quý Phong lại khác, ở kiếp đầu cậu vì mau chóng trả lại tiền cho Lưu gia, hơn nữa còn muốn kiếm phí sinh hoạt nộp học phí, cậu làm nhiều việc cùng một lúc, một ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng.

Bởi vì có khuôn mặt thêm vào, cậu cũng từng làm việc trong hội sở xa hoa, âm thầm đi theo những người chuyên bồi chơi, học không ít kỹ năng hữu dụng vô dụng.

Lưu Doãn không muốn để Quý Phong tham dự vào, nhưng hôm nay Quý Phong đã mở miệng, nếu lại làm trò trước mặt Thạch Toàn Bằng thì khó mà nói khác, nhìn Quý Phong ánh mắt bình tĩnh, còn trấn an nhìn hắn một cái, hắn mới miễn cưỡng đồng ý, chỉ là trong lòng bất ổn không thể yên tâm.

Ba hắn trước khi đi công tác để hắn chăm sóc tốt cho Quý Phong, nếu xảy ra chuyện, hắn vạn sự không thể thoát tội của mình.

Thạch Toàn Bằng bảo đám Từ Lĩnh Chu Lập tránh ra, để Quý Phong ngồi vào bên người hắn, dẫn đầu lấy hai cái *chung xúc xắc qua, đẩy một cái đến trước mặt Quý Phong: “Yêu cầu vừa rồi nghe rõ chưa?”(*Chắc là cái này)

Quý Phong rũ mắt: “Nghe rõ rồi, ba ván thắng hai, điểm nhỏ thì thắng, thua cởi một bộ quần áo. Chỉ là,” cậu dừng một chút, cười như không cười, một đôi mắt đen nhánh trong ghế dài quán bar sáng tối không đồng đều như ngậm cười, như vui đùa lại như mang theo chút gì khác: “Đến lúc đó nếu Bằng thiếu thua, cũng đừng quỵt nợ nhé.”

Thạch Toàn Bằng trong nháy mắt có chút không vui, nhưng người này lớn lên đẹp, hắn ở đây có thể khoan dung nhiều một chút: “Tôi là hạng người như vậy sao? Đến đi! Tôi tới trước!”

Thạch Toàn Bằng cầm lấy chung xúc xắc trước mặt bắt đầu lắc, bên trong tổng cộng có ba viên xúc xắc, hắn lắc lắc trong chốc lát, khóe miệng mang theo nụ cười tự tin, chậm rãi mở ra: “Sợ là cậu phải cởi một cái rồi.”

Nói xong mở ra, 1 2 2, 5 điểm.

Trong lúc nhất thời đám người Lưu Doãn đều trầm mặc, tâm tình có chút nghiêm trọng, đối với người chưa từng chơi, muốn so điểm thấp với Thạch Toàn Bằng là chuyện gần như không có khả năng.

Lưu Doãn muốn mở miệng, Quý Phong đã cầm lấy chung xúc xắc trong tay lung lay lắc lắc, cậu chỉ lắc chưa tới hai lần đã thả xuống, khóe miệng vẫn cong lên như cũ, cười tủm tỉm, có loại khí thế nghé con mới sinh không sợ cọp: “Bằng thiếu, tôi mở nhé?”

Thạch Toàn Bằng chậc một tiếng: “Mở đi.”

Thua chắc rồi còn vui vẻ cái gì, mau chóng mở ra, hắn còn chờ xem kịch vui.

Nhưng khi Quý Phong mở ra, Lưu Doãn thậm chí còn không dám xem, nhưng hai người Từ Lĩnh Chu Lập hít vào một hơi, ngay sau đó vẻ mặt vui mừng: “Tiểu Phong thắng!”

Lưu Doãn lập tức mở mắt ra: “Gì cơ? Tiểu Phong thắng? Thật hay giả?”

Chờ đến khi duỗi dài cổ dí sát vào thì thấy, khá lắm nhóc con, 1 1 2, 4 điểm, đúng thật là Quý Phong thắng.

Thạch Toàn Bằng sắc mặt khó coi, nhìn một vòng, mấy người Lưu Doãn liếc mắt sang hướng khác, sờ sờ cái mũi, cười gượng hai tiếng.

Còn Quý Phong thì cười đến vô tội: “May mắn.” Dứt lời nhìn về phía Thạch Toàn Bằng, cũng không nói lời nào.

Thạch Toàn Bằng mắng một tiếng, nhưng cũng không thể tự vả mặt, cởϊ áσ trên ra vứt xuống một bên: “Tiếp đi!”

Toàn bộ quá trình Quý Phong đều cười tủm tỉm.

Lưu Doãn tinh thần tỉnh táo, không thể nào vừa khéo ít hơn một điểm như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng Quý Phong bình tĩnh, hắn vô cùng bất ngờ.

Tiểu Phong là người thạo nghề nha.

Hắn nghĩ thầm muốn hỏi nhiều, nhưng ở đây nhiều người, khó mà nói, chỉ có thể chờ đến lúc kết thúc.

Thạch Toàn Bằng bực bội lau mặt một phen, cầm lấy chung xúc xắc lại lắc một hồi, hắn chơi bời ở chốn phong nguyệt đã lâu, cũng có chút bản lĩnh, mở ra, 1 2 2, 5 điểm.

Quý Phong ung dung thong thả cầm lấy chung xúc xắc trước mặt, nhẹ nhàng lắc một chút, cạch một cái dừng trên bàn, phát ra một tiếng vang trầm thấp.

Như gõ vào lòng mọi người, nhìn Quý Phong trong quán bar tối tăm không rõ này, mặt mày người trẻ tuổi tinh xảo, bộ dáng lười nhác, nhưng lấy cậu làm tâm điểm lại cho người ta một loại cảm giác uy hϊếp.

Theo một bàn tay thon dài của Quý Phong, ngón tay như ngọc cầm lấy nắp chung, 1 1 2, 4 điểm.

Mặc kệ Thạch Toàn Bằng nhiều hay ít điểm, mỗi lần cậu đều ít hơn hắn một điểm.

Mọi người âm thầm liếc nhau, có vui có sầu.

Đêm nay Thạch Toàn Bằng đá phải tấm sắt, sợ là không chiếm được chỗ tốt, rồi lại lo lắng bị ghi hận, ngày sau gây phiền phức cho Quý Phong.

Quý Phong như không nhận ra không khí chung quanh chợt ngưng, nở nụ cười: “Không khéo rồi, tôi lại thắng.”

Ngực Thạch Toàn Bằng phập phồng kịch liệt tức giận cực kỳ, muốn nổi cáu lại không thể ném người này đi được.

Nếu không đêm nay ra khỏi cửa quán bar, về sau hắn còn lung tung lộn xộn như thế nào được?

Thạch Toàn Bằng tối tăm mặt mũi, đứng lên cởϊ qυầи ra.

Bên trong là quần tứ giác bằng phẳng, lần đầu tiên có người làm khó hắn như vậy, hắn ta cũng đem người trẻ tuổi cười đẹp trước mặt này ghi hận trong lòng, chờ thêm đêm nay thôi, nợ đấy, về sau cẩn thận tính.

Quý Phong đối diện với đôi mắt ẩn chứa tức giận của hắn, trái lại cười cười, tính sổ ư, cũng phải xem về sau hắn có cơ hội không đã.

Quý Phong hỏi: “Bằng thiếu, còn tiếp tục chứ?”

Thạch Toàn Bằng chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ, lại còn tiếp tục? Chờ hắn chạy gấp sao?

Không thấy được Quý Phong bị chê cười, trái lại chính mình bị mất mặt mũi, Thạch Toàn Bằng là tiểu nhân, giận quá hoá cười, bưng ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, âm thầm giận chó đánh mèo: “Tùy tiện chơi chơi cũng được, chiêu thức kia của người anh em này mạnh hơn tôi đây nhiều. Bổn thiếu gia lát nữa còn muốn tới hội sở Vân Sinh chơi, hôm nay không phụng bồi, còn việc hợp tác đầu tư, nếu Từ thiếu đã có người anh em có bản lĩnh như vậy, thì đâu còn dùng được Ảnh Nghiệp Thạch Thị bọn tôi nữa?”

Dứt lời, mặc lại quần áo một lần nữa, lập tức chạy lấy người.

Ghế dài trong lúc nhất thời yên tĩnh đến cực điểm.

Mấy người Lưu Doãn đều tức giận, Mạnh Du Văn và Triệu Oánh thì lén lút nhìn nhau, khi nghe được Ảnh Nghiệp Thạch Thị thì hai mắt đều sáng ngời, nhưng lại cúi đầu không nói chuyện.

Lưu Doãn lo lắng nhìn Quý Phong lại nhìn Từ Lĩnh, Thạch Toàn Bằng ỷ thế hϊếp người, rõ ràng là muốn làm hỏng việc làm ăn giữa Từ gia và Thạch gia, mượn Từ Lĩnh giận chó đánh mèo Quý Phong.

“Từ Lĩnh, Tiểu Phong cậu ấy cũng là vì tôi, việc này……” Lưu Doãn muốn giải thích, Quý Phong ra mặt là vì bạn gái hắn.

Từ Lĩnh lau mặt một phen: “Lần này là tôi liên lụy các cậu, những lời này không cần phải nói, đều là anh em, tới đây, tiếp tục uống rượu! Đêm nay không say không về, không đề cập tới chuyện làm ăn nữa!”

Lưu Doãn mở miệng muốn nói không được, Từ gia tuy rằng làm ăn không tồi nhưng cũng chỉ là xí nghiệp nhỏ, không thể so với Ảnh Nghiệp Thạch Thị.

Quý Phong ấn tay hắn một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lưu Doãn khó hiểu, mấy ngày nay ở chung lại tin tưởng Quý Phong một cách kỳ lạ, không nói nữa, bắt đầu mở rượu.

Mạnh Du Văn và Triệu Oánh vẫn luôn không nói chuyện lúc này lại mở miệng: “A Doãn, Oánh Oánh hình như bị dọa rồi, không thì chúng ta…… về trước đi?”

Lưu Doãn rối rắm mặt một phen, cũng muốn uống một hồi, đồng ý, đưa hai người ra quán bar trước, đưa đến trên xe mới trở về.

Mà lúc này, chỉ còn Từ Lĩnh, Chu Lập và Quý Phong, ba người ngồi trên ghế dài.

Từ Lĩnh sợ Quý Phong đối với chuyện vừa rồi áy náy trong lòng, không chờ Quý Phong mở miệng đã khuyên giải an ủi trước một bước: “Chuyện Thạch Toàn Bằng kia cậu đừng để trong lòng, nhà hắn vốn dĩ không định đầu tư, vẫn luôn kéo dài, việc này không trách cậu.”

Hắn không có khả năng vì chuyện làm ăn mà thật sự để Thạch Toàn Bằng chiếm tiện nghi của bạn gái bạn thân được.

Quý Phong mở miệng: “Thạch gia không đầu tư cũng tốt.”

Từ Lĩnh sững sờ: “?”

Anh em Chu Lập của Từ Lĩnh ở một bên cũng sửng sốt, đáy mắt hơi tức giận, đây là nói tiếng người sao? Việc làm ăn này hắn rất rõ ràng, đã nói đến bảy tám phần phần rồi, Từ Lĩnh nói không định đầu tư chẳng qua chỉ là an ủi Quý Phong này mà thôi.

Quý Phong như không thấy được, tiếp tục: “Ảnh Nghiệp Thạch Thị muộn nhất một tháng nữa sẽ xảy ra vấn đề lớn.”

Từ Lĩnh: “??”

Chu Lập: “???”

Hai người hoàn hồn, nhìn nhau, Từ Lĩnh nhìn cậu từ trên xuống dưới một cái: “Cậu, ý của cậu là……”

Quý Phong: “Nếu anh tin tôi, tôi sẽ tìm người đầu tư khác cho anh một lần nữa, thế nào?”

Từ gia là một xí nghiệp nhỏ, hạng mục cần đầu tư tài chính sẽ không quá nhiều.

Ở kiếp đầu, Từ gia và Thạch gia thật sự đã đạt thành chuyện làm ăn này, nhưng Từ gia cũng bị lỗ nặng.

Ảnh Nghiệp Thạch Thị chiếm tám phần trong hạng mục này, chia 2-8, sau đó hạng mục này kiếm lớn khiến Ảnh Nghiệp Thạch Thị phất lên một phen, chỉ tiếc vài năm sau Ảnh Nghiệp Thạch Thị xảy ra chuyện, hạng mục tiếp theo của Từ gia cũng thất bại, còn bị Ảnh Nghiệp Thạch Thị liên lụy, bị điều tra, nguyên khí đại thương.

Nếu đã biết trước, ngay từ đầu cậu lên tiếng cũng không phải vì giúp Mạnh Du Văn, mà là cố ý muốn ngăn cản việc làm ăn này.

Về phần Mạnh Du Văn và Triệu Oánh, trước khi đi cậu xem qua mặt hai người này, đêm nay hoa đào nở, còn là hoa đào nát.

Cậu biết hai người muốn làm cái gì, nhưng không có ý định ngăn cản.

Đáy mắt Từ Lĩnh phát ra ánh sáng, ngồi gần vào một chút: “Lời này là thật?”

Quý Phong: “Tất nhiên, nhưng tôi cũng có một yêu cầu.”

Từ Lĩnh không ngoài ý muốn: “Cậu nói đi?”

Quý Phong: “Việc này…… Đừng để cho Lưu Doãn biết.”

Từ Lĩnh và Chu Lập đều sửng sốt: “Nhưng……”

Quý Phong: “Anh yên tâm, ba ngày sau tôi đầu tư trước 3 triệu, đến lúc đó anh có thể đi tìm cha anh thương nghị, sau đó cần bao nhiêu, chúng ta lại bàn lại.”

Từ Lĩnh choáng váng, hít vào một hơi, kích động tới mức tay đều run: “Cậu, cậu không sợ…… Không sợ tôi cầm tiền chạy mất?”

Quý Phong cười cười, cầm lấy bình rượu đổ ba ly rượu, đẩy hai ly qua: “Không sợ. Nhưng yêu cầu tôi vừa mới nói thì sao?”

Từ Lĩnh không đồng ý mới là đồ ngốc: “Không thành vấn đề, tất nhiên không thành vấn đề……” Hắn nói liền mấy lần, việc tốt như vậy sao hắn lại đυ.ng phải?

Từ Lĩnh không hoài nghi, rốt cuộc thì ba ngày sau lấy được tiền so với cái gì cũng đều thật hơn.

Thậm chí còn không cần ra vẻ đáng thương.

Hạng mục này của cha hắn cần 20 triệu, công ty mới vừa đầu tư hạng mục khác, dây xích tài chính trong lúc nhất thời bị đứt đoạn, nhưng hạng mục này cha hắn không bỏ được, công ty lại tạm thời chỉ có thể lấy ra 7 triệu, còn cần hơn 10 triệu, chỉ có thể tìm người hợp tác.

Trước khi Lưu Doãn trở về, Từ Lĩnh và Quý Phong để lại phương thức liên hệ cho nhau.

Đến khi uống được một hồi, bốn người tách ra hai hai đã là 10 giờ đêm.

Quý Phong chỉ uống hai ly, Lưu Doãn cũng không dám uống nhiều, hai người lên xe ở ven đường.

Quý Phong như lơ đãng mở miệng: “Anh có muốn gọi điện thoại cho bạn gái anh hỏi một chút tình huống không? Xem cô bạn kia của cô ấy thế nào?”

Lưu Doãn sửng sốt, Tiểu Phong quan tâm Triệu Oánh như vậy?

Nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, làm mặt quỷ: “Được thôi.”

Nói xong lập tức quay người đi gọi.

Quý Phong đứng đó coi như không thấy ánh mắt chọc ghẹo vừa rồi của Lưu Doãn.

Lưu Doãn gọi mấy cuộc cũng không có ai nhận, thật kỳ lạ.

Lo lắng buổi tối hai người xảy ra chuyện, lại gọi cho Triệu Oánh, kỳ quái là cũng không có ai nghe, thậm chí bên Triệu Oánh còn trực tiếp cúp máy.

Lưu Doãn mở WeChat ra nhắn tin cho hai người.

Vẫn như cũ không có ai nhắn lại.

Lưu Doãn nóng nảy: “Hai người kia xảy ra chuyện gì? Sao không nghe điện thoại?”

Quý Phong biết bọn họ vì sao không nghe, lúc này sợ là đang ở hội sở Vân Sinh, tất nhiên không dám nghe.

Quý Phong lại không thể nói trắng ra, cậu muốn để Lưu Doãn tự mình đi tra mới có thể thấy rõ gương mặt thật của Mạnh Du Văn.

Quý Phong: “Trước khi anh đưa hai người họ ngồi xe rời đi có nhớ biển số xe của tài xế không? Chúng ta tới công ty xe taxi hỏi một chút?”

Lưu Doãn vốn dĩ muốn về ký túc xá của Mạnh Du Văn xem trước, vừa được Quý Phong nhắc nhở như vậy lại nghĩ đến những việc trong tin tức kia, tâm thần nhoáng lên, dưới sự lo lắng cũng không nghĩ nhiều lập tức đồng ý.

Tổng trạm xe taxi cách quán bar không xa, dựa theo biển số xe đã hỏi tới số điện thoại tài xế.

Tài xế không thể hiểu nổi, nhưng vẫn có ấn tượng với hai cô gái xinh đẹp kia: “Về đại học X? Không đâu, hai người họ đi không bao xa thì kêu tôi thay đổi tuyến đường, đến hội sở Vân Sinh.”

Cúp điện thoại, Lưu Doãn đã phát ngốc: “Hội sở Vân Sinh? Hai cô ấy đi tới đó làm gì?” Không phải nói là bị dọa sợ nên phải về sao?

Quý Phong đúng lúc mở miệng: “Nếu không thì đi nhìn một cái?”