Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 2-3

Đôi mắt anh chan chứa nước mắt, dường như cách một lớp sương mù nhìn Tạ Vũ, cầu xin Tạ Vũ đừng nói ra lời gì làm người ta kinh hãi.

Tạ Vũ đối mặt với tầm mắt của anh, sâu trong đôi mắt hẹp dài lóe lên hai luồng ánh sáng nhàn nhạt.

“Anh ấy vừa mới té ngã, bây giờ không sao rồi, anh còn muốn nói chuyện với anh ấy nữa không?” - Ngoài miệng Tạ Vũ nói như vậy, tay hắn lại từ bên sườn, mò lên chỗ bụng bị qυყ đầυ đỉnh cho nhô lên thành một cái gò nhỏ.

Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa vài vòng lên chỗ đang nhô lên kia, tựa như một cọng lông vũ mang lại cảm giác ngứa ngáy tinh tế nhưng râm ran chết người. Tống Thính gắt gao cắn môi dưới thật chặt, sợ lại phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào làm người ta nghi ngờ.

Nếu như đang là ba năm trước, anh tuyệt đối sẽ không dám tưởng tượng có một ngày mình lại ở trên cùng một cái giường với Tạ Vũ, vừa làʍ t̠ìиɦ vừa nói chuyện điện thoại với bạn trai hiện tại của anh.

Tạ Vũ ác ý mà dùng ngón tay nhấn xuống chỗ gồ lên đó, cách một tầng da hơi mỏng, hắn dường như có thể vẽ lên cả hình dạng của qυყ đầυ.

“Ưm a!” - Tống Thính che miệng, điên cuồng mà lắc đầu, từng giọt nước mắt to tròn ầng ậng rơi xuống.

So với bộ dáng bị dập đυ. đến dâʍ đãиɠ của Tống Thính, đáy mắt Tạ Vũ lại vẫn duy trì sự thanh tỉnh như cũ, hắn kéo cái tay đang che miệng của Tống Thính ra, nói: “Anh hai, Phó Nhất muốn nói chuyện với anh.”

Cuối cùng, hắn lại ở bên tai Tống Thính, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, bổ sung một câu.

“Anh hai phải cẩn thận nhé, đừng để cho Phó Nhất nghe thấy tiếng anh rêи ɾỉ, em sẽ không vui đâu.”

Tống Thính bị ép buộc bất đắc dĩ, anh rất muốn cúp điện thoại, Phó Nhất ở đầu kia điện thoại lại lải nhải liên miên rất lâu, nhưng một chữ anh cũng không nghe lọt, đầu óc bị tùy ý lôi kéo về chuyện khác, lại không dám thả lỏng dù chỉ một lần, anh sợ Phó Nhất phát giác ra có gì đó không đúng.

Tạ Vũ không còn thỏa mãn với loại cᏂị©Ꮒ đυ. thong thả ung dung này nữa, hai tay hắn liền ôm lấy đầu gối của Tống Thính, để hai cái đùi của Tống Thính khép chặt lại, gập đùi anh sát vào cẳng chân, mà hắn thì bế Tống Thính lên nhốt vào trong l*иg ngực.

Đột nhiên, hắn bắt đầu nắc eo. Tạ Vũ ôm chân của Tống Thính, cᏂị©Ꮒ cho người ta lắc lư như điên dại, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra ngoài lại rất nhanh cắm cả cây vào lần nữa, bờ mông đỏ bừng bị triệt để dập ra từng đợt sóng thịt, môi âʍ ɦộ bị hoàn toàn đυ. lật ra ngoài, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tí tách tí tách phun trào, bắn tung tóe lên trên khăn trải giường, trên chăn cùng trên người Tạ Vũ.

Bị điên cuồng dập đυ. như vậy, Tống Thính không có một cơ hội nào để phản kháng, anh cũng không dám tiếp tục gọi điện thoại nữa, vội vàng cúp máy rồi ném di động đi.

Tạ Vũ liếʍ láp vành tai anh:

“Sao anh hai không nghe điện thoại nữa? Vừa nãy không phải rất vui vẻ à?”

Tống Thính triệt để không nhịn được nữa, liền há to miệng da^ʍ kêu. Anh chỉ cảm thấy mình như một con thuyền bé nhỏ giữa mưa rền gió dữ, bị nước biển cùng nước mưa tạt tới tạt lui. Nhưng đối với Tạ Vũ mà nói, bây giờ Tống Thính chính là một cái âʍ ɦộ dùng để tự sướиɠ, bướm da^ʍ nóng hầm hập vô cùng phù hợp cho dươиɠ ѵậŧ hắn giao cấu, ngay cả nước da^ʍ chảy ra từ âʍ đa͙σ cũng vô cùng hợp khẩu vị của hắn.

Tầm mắt vừa hỗn loạn vừa mơ hồ, trên mặt của Tống Thính toàn là nước mắt, lúc anh được thả ra, bắp đùi còn kịch liệt co quắp run rẩy. Tạ Vũ giơ chân anh lên, làm nửa người dưới của anh treo lơ lửng, sau đó chày thịt giã thật sâu vào bên trong tử ©υиɠ rồi bắn tinh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại tối hôm qua và mới bắn ra cùng nhau rót vào trong tử ©υиɠ nhỏ hẹp mềm mại.

Tống Thính xụi lơ ở trên giường, số tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong tử ©υиɠ làm cho bụng anh phồng to hơn một chút. Bé bướm non xinh bị cᏂị©Ꮒ quá lâu, lâu đến mức khi Tạ Vũ rút dươиɠ ѵậŧ ra, môi âʍ ɦộ còn mở rộng lộ ra cảnh đẹp bên trong, thịt bướm sưng hồng bên trong thì co rút mấp máy, trên vách còn dính đầy nước da^ʍ.

Tạ Vũ duỗi ngón tay, thò vào bên trong lỗ nhỏ kia quấy quấy, lòng bàn tay dễ dàng bị dây lên rất nhiều nước da^ʍ. Hắn lấy tay ra, đầu ngón tay vê vê mấy lần, lại tách ra, giữa ngón tay là mấy sợi chỉ bạc trong suốt dâʍ đãиɠ bị kéo giãn. Hắn nhìn thoáng qua Tống Thính còn đang thất thần.

“Anh hai, về sau anh chính là con cɧó ©áϊ nhỏ của em, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài dụ dỗ thằng nào khác, em sẽ tức giận đấy.”

Ngữ điệu rõ ràng mang theo ý làm nũng, nhưng đáy mắt Tạ Vũ lại không hề có bất kỳ tia sáng nào, ngược lại có thêm càng nhiều lòng tham chiếm hữu đen tối.