Khi Ta 17

Chương 12

Cuối giờ, cô giáo chủ nhiệm của tôi tới thông báo về lịch trình của ngày mai. À, quên chưa nói với các bạn, mai khối 11 của chúng tôi sẽ lên đường đi dã ngoại. Sau bao ngày mệt mỏi học hành nhọc nhằn cuối cùng cũng thả lỏng được chút chút, mọi người xin cho tràng pháo tay nào, yeah hooo!!!!!

Trường cấp 3 của tôi, một năm hai lần, một đông một hè, cho học sinh nghỉ học mấy hôm đi dã ngoại, vui vẻ biết bao nhiêu. Có điều, lạnh như thế này mà phải dựng trại ngủ ngoài trời... tôi có nên giả ốm rồi nghỉ ở nhà không nhỉ??

“ Vì tiết trời không cho phép nên chúng ta sẽ thu xếp ngủ trong nhà gỗ quanh hồ...”

Nghe tới đây tôi hào hứng hẳn, không phải ngủ ngoài trời, sướиɠ quá còn gì?

“ 7h30 sáng ngày mai tất cả phải có mặt ở cổng trường, nếu muộn sẽ bị bỏ lại.”

“ Vâng!!!!”

Cái nồi lẩu thập cẩm sôi sùng sục hẳn lên. Lũ con trai thì bàn tán xem nên mang theo cái gì. Tôi nghe loáng thoáng thấy tụi nó nhắc tới bia, rượu gì đó nhưng mà bị lớp trưởng gạt phắt đi.

“ Không được mang chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo.”

Ôi, cái đám dở ông dở thằng này... đến bao giờ mới lớn được đây???

Bên này lũ con gái bận bàn luận sôi nổi xem nên mặc gì, mang túi gì, màu son nào thì hợp....

Couple hường phấn Cải – Cà thì cũng đang thắm thiết bàn luận, loáng thoáng đâu đó giọng thánh thót của Cà Chua đang nũng nịu năn nỉ Củ Cải mặc đồ đôi. Củ Cải đỏ mặt như nàng dâu mới được gả đi, thẹn thùng gật đầu. Ọe, tụi bay còn có thể bớt tởm hơn được không hả??

Chỉ còn tôi.... và thằng cha Thiên Ân này.

Tôi thì chỉ mang đồ bình thường, túi bình thường, lại không thích tô vẽ lên mặt. Đồ ăn thì.... thằng Bảo An sẽ chuẩn bị hộ haha. Nếu túi đồ cho phép thì chắc tôi sẽ mang theo laptop để xem Running man thôi.

Còn thằng cha Thiên Ân này? Tôi liếc hắn đang nhắm mắt “dưỡng thần”. Chẳng hiểu hắn đang âm mưu cái gì luôn. Mà khoan, tại sao tôi lại phải quan tâm nhỉ??? Hắn là hoàng tử mà không, là quái vật sống trong lâu đài bỏ hoang được nâng như trứng hứng như hoa, một mình hắn 10 người phục vụ cơ mà, hắn không lo là phải.

Tôi lắc lắc đầu xua bỏ mấy ý nghĩ lung tung trong đầu. Aiz, aiz, aiz... dẹp đi.

Nào chúng ta bắt đầu công cuộc chuẩn bị cho chuyến dã ngoại nhé. Let’s go!!!

Trước tiên tôi nhắn tin cho Bảo An.

“ Giúp chị làm cơm hộp cho chuyến dã ngoại nhé??? Năn nỉ đấy.”

Nó nhắn lại luôn. “ Được, nhưng phải có điều kiện.”

Đến cả chị nó mà nó cũng tính toán được, thằng Bảo An chết bầm. Mày tưởng cao ráo đẹp trai, học giỏi là ngon ăn à??? Chị nguyền mày cả đời này.... yêu đàn ông.

Một mặt, tôi rủa thầm nó, nhưng mặt kia, mặt đang nhắn tin với nó ấy, lại phải ra sức dỗ dành nịnh nọt nó. Đôi lúc tôi nhủ thầm, có khi tôi đi làm diễn viên hay tham gia làm điệp viên cho FBI thì quá toẹt vời luôn.

Cho nên, Cà Chua hay hỏi tôi vầy.

“ Đã có ai nói với mày là ảo tưởng sức mạnh rất có hại về mặt tâm thần chưa?”

Xin thưa là chưa ạ, mới có mình mày cho tao hay điều này thôi. Khϊếp cái miệng mỉa mai như hát hay vậy.

“ Nói điều kiện đi.”

“ Lau + quét nhà, rửa bát, giặt quần áo... 1 năm.”

“ Cái gì? 1 năm? Thôi đừng, 1 tuần thôi.”

“ 6 tháng.”

“ Nhiều thế, việc nhà đè chết chị mất, 3 tuần thôi nha? Nha??”

“ 3 tháng. Đã hạ thấp lắm rồi, còn thách giá nữa thì quên luôn chuyện cơm hộp đi.”

Thế là tôi thành công đánh đổi 3 tháng tự do của mình để đổi lấy 1 hộp cơm tí tẹo, huhuhu, mới bất hạnh làm sao???

“ Được, thành giao.”

“ Tốt lắm, đi mua đồ đi, em nhắn tin danh sách qua.”

Ủa, sao nó không đi mua mà lại bắt tôi đi ta? Đang định hỏi lại thì điện thoại báo có tin nhắn.

“ Đang hẹn hò, không rảnh.”

Thiện tai, nó đoán được suy nghĩ của tôi luôn kìa. Bảo An à, nhóc không phải sinh ra đã có siêu năng lực đấy chứ?

Tôi lê thân tàn ma dại tới siêu thị, xách về cà chua, xà lách, cà rốt… rồi cả bánh kẹo bim bim... Rồi nước lau nhà, nước rửa chén, bột giặt...

Nói cách khác, tôi gần như xách cả cái siêu thị về nhà. Hay lắm, thằng nhãi Bảo An, bà nguyền rủa mày!!!

Ôi, tiền tiêu vặt của tôi!!!!!!!!!!

Khi thằng nhóc Bảo An về, tôi đang ngồi trong góc làm búp bê hình nhân miệng thì lầm bầm: “Yêu đàn ông đi! Yêu đàn ông đi!”.

Tất nhiên, tép riu như tôi làm sao mà dọa được thằng nhãi này sợ được. Mà thực ra nó cũng chẳng sợ cái gì, gan nó to bằng trời ấy, không biết hồi mẹ tôi có mang nó có ăn gan hùm gan beo gì không nhỉ?

“ Cơm hộp? ”

Một câu nói long trời lở đất khiến đứa đang tự ký trong xó – là tôi bật dậy như lò xo, lao tới ôm chân nó, xun xoe như một con cún nhỏ.

Ôi, hãy thử cuộc sống bị thằng em và lũ bạn thân đày đọa đi, tự trọng sẽ là thứ xa xỉ mà bạn không thể gánh vác nổi đấy.

“ Bảo An đẹp trai, Bảo An đáng yêu, chị muốn ăn trứng cuộn này, gà chiên, sa lát cà chua. À, nhất định phải có cơm chiên trứng với đậu và cà rốt nữa.”

“ Được rồi...”

Bảo An mặc tạp dề màu hường có hình Kitty to oành ở giữa. Ôi chao, nó đột nhiên đáng yêu kỳ lạ. Mắt sáng như sao, mũi cao dọc dừa, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun... lại thông minh sáng dạ y như chị nó vầy nè. Hỡi trời đất, hỡi các vị thần linh, hỡi bạn đọc hãy nhìn cho kỹ đi, nhìn kỹ đi, đây là em trai bảo bối của Bảo Bình ta hahaha... Nó hoàn hảo như soái ca ngôn tình vậy... Ôi, tôi yêu em trai tôi quá.

“... Giờ bà đi giặt đồ, quét + lau nhà và đổ rác luôn đi. Thời hạn 3 tháng bắt đầu từ bây giờ luôn nhé...”

Một cú trời giáng trời đất quay cuồng khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Những lời ban nãy tôi xin phép được rút lại hết ạ. Cái thứ trời đánh thánh vật này, đã xấu mặt còn xấu nết, nó mà là soái ca cái gì, nó còn không bì được với cái móng tay của soái ca ấy.

“... Và tắm luôn đi. Người bà hôi chết đi được ấy.”

Một cú đâm thẳng vào tim làm tôi hộc máu. Ông trời ơi, sao người lại cho nó đầu thai làm em tôi? Ông mau nhét nó trở lại bụng mẹ đi. Tôi không cần em trai như này, ông hãy mang nó đi xa tôi ra...

Trời đã sinh ra ta tại sao còn sinh ra nó??? Sao lại vô tình với tôi như vậy??? Tôi muốn rũ bỏ huyết thống, tôi muốn...

“ Bà còn đứng đó diễn kịch câm hả?? Có đi mau không thì bảo??”

Tôi vọt vội khi thấy thằng nhãi Bảo An đang cầm cái muỗng múc canh. Thôi, tôi vẫn cứ an phận làm con gián đi, an phận đi thôi.

Sau đó, tôi phải làm tất cả việc nhà, còn thằng nhãi kia vừa ăn quả tôi gọt vừa buôn điện thoại với người yêu, cậu cậu tớ tớ ngọt như mía lùi.

“ Đại nhân còn cần gì ở tiểu nhân không ạ??”

Thằng nhóc phất tay. “ Không cần nữa, ngươi có thể lui.”

Tôi nghiến răng đi về phòng. Túm lấy con gấu bông lớn, tưởng tượng đó là Bảo An và đấm bùm bụp vào mặt nó.

“ Bà nguyền rủa mày ngàn kiếp yêu đàn ông!”

Thế là tôi chìm vào giấc ngủ khi miệng còn đang lẩm bẩm: “ Yêu đàn ông! Yêu đàn ông!...”