Khi Ta 17

Chương 11

Tuy nói là ngủ ngon nhưng cũng lạ nhà mà khiến tôi cũng không muốn “nướng” như ở nhà. Thế là sáng ra tôi dậy trước cả tên Thiên Ân. Khi tôi mở mắt ra thì thấy mặt hắn gần trong gang tấc, gần tới mức tôi có cảm tưởng còn nhìn thấy cả lỗ chân lông trên mặt hắn ấy.

Chân tôi gác lên hông hắn, tay ôm eo hắn... Kết luận: VÔ CÙNG TÌNH TỨ.

Sau 5 giây tiêu hóa tình hình, tôi phát hoảng. Đêm qua tôi đã coi hắn là cái gối ôm mà ấp ngủ một cách ngon lành.

Trong đầu đột nhiên nhảy vọt suy nghĩ: chuồn, chuồn ngay lập tức.

Nhưng tôi còn chưa kịp tìm kế thì hắn đã mở mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi cười lấy lòng.

“ Chào... chào buổi sáng.”

Hắn chớp chớp mắt.

“ Buông tôi ra được chưa? ”

Tôi ngại ngùng rụt tay về. Giờ tôi chỉ ước dưới nền có cái lỗ nào cho tôi chui xuống dấu cái mặt vào.

“ À... chuyện tối qua...”

“ Tối qua cậu gác lên người tôi, đấm vào mặt tôi, đá tôi hai cái vào hông, đạp tôi xuống đất ba lần và ôm tôi cứng ngắc. Cũng may là ngoài mất ngủ và đau hông ra thì tôi không gặp vấn đề nào khác.”

“...”

“ Sao còn vấn đề gì nữa hả??”

“ Không, hết rồi. Tôi về phòng đây.”

Tôi tông cửa đánh uỳnh chuồn ngay về phòng. Amen, có thách tiền tôi cũng không quay lại đó nữa. Nhưng vì chỉ quan tâm tới việc chuồn cho nhanh mà tôi không để ý thấy nụ cười trên khóe miệng tên kia.

....................................................................................................................

Xong cái chuyện hồi sáng tôi còn chẳng dám nhìn mặt thằng cha Thiên Ân nữa. Thế là nguyên quãng đường tới trường, ai cũng nhìn thấy một hot boy rực rỡ, đằng sau là một osin mang màu sắc u ám.

Cứ thế cho tới khi vào lớp.

“ Này, mày đi đâu thế? Hôm nay tao và Củ Cải tới nhà mày tính đi học chung mà nhà mày lại khóa cửa.”

Cà Chua nhảy tới trước mặt tôi, bên cạnh nó là Củ Cải già đời.

“ Cà Chua, tối nay cho tao tá túc một đêm nhà mày nhé.”

“ Sao tự nhiên không đầu không đuôi lại đòi tới nhà tao ở là thế nào?”

Tôi òa khóc. Tôi không có nhà để ở và hoàn toàn không muốn quay lại nhà tên Thiên Ân kia chút nào.

“ Tao để quên chìa khóa ở trong nhà rồi huhu...”

Cà Chua ngẩn mặt nhìn tôi.

“ Ôi trời, là ngu kinh điển này...”

Củ Cải đột ngột ló mặt ra sau cuốn sách Toán.

“ Tớ có chìa khóa sơ cua này.”

Cậu ấy móc túi lấy ra một cái chìa khóa. Theo hình dạng và kích thước... đúng là chìa khóa nhà tôi rồi.

Tôi đứng phắt dậy, nắm tay Củ Cải thắm thiết, nước mắt nước mũi chan hòa.

“ Cậu là cứu tinh đời tớ Củ Cải ạ.”

Cà Chua gạt tôi ra.

“ Cấm mày không được quấy rối Củ Cải nhà tao.”

Khϊếp, mới có hai ngày thôi, thằng bé còn chưa được gả cho mày đâu. Nhưng thôi tao đang vui nên không tính toán với mày nữa.

“ Mà sao cậu lại có chìa khóa nhà tớ hử?”

“ Trước khi đi Bảo An đưa tớ, thằng bé nói rằng cậu kiểu gì cũng làm mất chìa khóa hoặc làm trò hề gì đó rồi bị nhốt bên ngoài...”

Sao tôi nghe cứ như nó nguyền rủa tôi vậy?

“ Ủa tối qua mày không tới nhà tao cũng không tới nhà Củ Cải thế mày ngủ ở đâu?”

Ặc, Cà Chua nó đυ.ng đúng chỗ nhạy cảm của tôi rồi. Nghĩ tới chuyện sáng nay, tôi xấu hổ.

“ Tớ có nhìn lầm không Bảo Bình cậu đang đỏ mặt đấy à??”

Cà Chua cười gian.

“ Tối qua mày làm chuyện gì thất đức hả? Khai ra mau.”

Ô, sao cái này mày cũng đoán ra được?

“ Nhanh không tao tung ảnh nóng của mày lên facebook.”

Xin các bạn đừng hiểu lầm, cái gọi là ảnh nóng này thực ra là ảnh tôi ngủ gật trên lớp. Nguyên nhân là thức cả đêm để viết và kết quả là sáng hôm sau ngủ gục ngon lành trên lớp, tóc tai bù xù và thậm chí còn chảy dãi trên bàn học.

“ Được rồi, tao nói nhưng sau đó mày phải xóa ảnh đi cho tao.”

Nó lưỡng lự một hồi rồi gật đầu.

Ký ức của tôi quay trở về ngày hôm qua, dừng lại vào lúc 5h chiều khi tôi vào nhà hắn. Tất cả đều được gói gọn vào một câu.

“ Tối qua tao trú nhờ nhà Thiên Ân.”

“ CÁI GÌ???? NHÀ TH...”

Cà Chua kinh ngạc tới mức hét lên, tôi phải lao tới bịt miệng nó lại.

“ Suỵt, suỵt, mày muốn tụi kia nó gϊếŧ tao đi à?”

Tôi chỉ vào hội Nấm xấu tính – đang nhìn chúng tôi khinh bỉ.

“ Thế rồi sao? Chuyện gì đã xảy ra?”

Cà Chua nhìn tôi đầy tò mò, mắt nó long sòng sọc à nhầm, long lanh dò hỏi.

Tôi trầm ngâm nhìn trời nhìn đất, rồi bâng khuâng nhìn vào đằng sau lưng tụi nó. Khóe miệng nở nụ cười gượng gạo như phản xạ.

Là thầy Doraemon. Thầy đã đứng đằng sau hai đứa nó từ lúc nào mà tôi chẳng để ý. Tôi tự hỏi thầy có nghe thấy câu chuyện của tôi không nữa. Nếu thầy mà nghe được.... thôi rồi, tôi muốn chôn mặt xuống đất giống mấy con đà điểu quá.

“ Mấy anh chị có biết là đã vào giờ học rồi không? Không về chỗ mà còn ngồi đây tám chuyện, có tin là tôi cho cả ba vào sổ đầu bài ngồi không?”

Một tiếng hét Sư tử Hà Đông suýt đánh thủng cả màng nhĩ khiến ba đứa như chim vỡ tổ chạy về chỗ ngồi. Mỗi đứa còn được thầy khuyến mãi cho một cái cốc đầu, đau thấu trời xanh...

Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có ý muốn kéo dài thời gian để không phải nhắc lại chuyện tối qua. Nhưng thực ra tôi cũng biết là sau tiết Toán tẻ nhạt này kiểu gì tụi nó cũng thi hành tra tấn tôi, bắt tôi phải phun ra bằng được.

Y như rằng, chuông vừa reo đã thấy hai đứa quái thai dùng tốc độ xét đánh kéo tôi xuống cuối lớp hỏi tội.

“ Ok, giờ nói đi. Vì mày mà nguyên tiết Toán tao không học hành gì được rồi đấy.”

“ Chuyện gì cơ?”

“ Mày đừng có giả ngu, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi thở ra một hơi và tường thuật lại hết tất cả mọi chuyện cho tụi nó nghe, tất nhiên đã được lược bỏ đi chi tiết ngượng nghịu đêm qua. Tôi có dại gì mà kể cho Cà Chua nghe, để nó cười tôi thối mũi à?

Nhưng mà tụi nó nhạy cảm hơn tôi nghĩ. Và hiểu tôi nhiều hơn tôi nghĩ.

“ Bảo Bình, cậu còn dấu cái gì, nói mau.”

Tôi ngao ngán thở dài. Cái này không kể được không?

Cà Chua như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi vậy. Nó nheo mắt nhìn tôi gian ác.

“ Kể hết ra, nếu không tao sẽ đăng ảnh dìm và bản cover 50 sắc thái của mày lên mạng.”

Á á, cái con bé này. Xin các bạn đừng hiểu nhầm, bản cover 50 sắc thái không phải phim 50 sắc thái mà là 50 kiểu biểu cảm của khuôn mặt nhé, xin đừng hiểu nhầm tôi, tôi trong sạch!!!

Nhưng mà... sao tôi khổ thế này? Sao lại có thể bị bạn bè và em trai bóc lột đến mức vụn xương cũng không còn thế này?

Dưới sự đe dọa của Cà Chua và dưới sức ép của mấy bức ảnh dìm hàng thế là tôi khai tuốt tuồn tuột cho tụi nó nhe.

Nghe xong, Cà Chua đập bàn, cười như chưa bao giờ được cười, bò ra bàn mà cười khiến cả lớp quay lại nhìn tưởng nó bị điên kia.

“ Tao thật không ngờ, hot boy được nữ sinh cả trường nâng như trứng hứng như hoa, ai cũng không dám đυ.ng, lại bị con tép như mày cuỗm mất, không những thế còn bị mày mang ra làm gối ôm còn sờ soạng nữa, haha...”

Tôi đỏ mặt, quăng ánh mắt giận dỗi về phía Củ Cải. Sau đây tôi xin tường thuật lại cuộc đấu mắt như sau.

“ Củ Cải, xem bạn gái cậu có thiếu cái ốc vít nào tên là “ có duyên” không?”

Cái trò trao đổi ánh mắt này công dụng như wifi vậy, có điều dạo này cá mập thích xơi cáp quang nên bị lag. Cho nên mới xảy ra tình trạng như thế này.

Củ Cải bắt được ánh mắt của tôi nhưng có lẽ là do tín hiệu đi lệch quỹ đạo nên tín hiệu bị nhầm. Cậu ấy gật gật đầu, cười một cách vô cùng tự hào.

“ Tớ biết, cậu ấy tuyệt nhỉ?”

Tuyệt tuyệt cái đầu cậu ấy, tôi định ném cho cậu ấy tín hiệu khác thì đột ngột có một cái đầu chen ngang. Trên trán hằn mấy chữ “ Cấm làm phiền người yêu tao.”

Cà Chua đột ngột dí sát mặt vào mặt tôi. Mắt nó trợn ngược lên như quỷ.

“ Mày làm cái gì mà nhìn Củ Cải say sưa dữ vậy?”

Ôi, lạy hồn!!!!!