Dạ Phi Thần kinh ngạc nhìn Nguyễn Miên, y hoàn toàn không nghĩ cô sẽ nói vậy.
Nguyễn Nguyệt cắn răng: Tiện nhân này khẳng định đang giả bộ đáng thương, lấy lui làm tiến!
Nguyễn Miên khóc tức tưởi: Cô cũng muốn mà!
Nhưng cô thật sự không có hứng thú để cho nam chính xem tường thuật trực tiếp cảnh mình và Bách Lý Tu tân hôn.
Vậy nên cô đành phải “bai bai” hai nghìn điểm tích lũy!
Đừng hỏi vì sao đến bây giờ Nguyễn Miên vẫn khăng khăng với hai nghìn điểm tích lũy.
Đó chính là sự quật cường của người lao động!
Nguyễn Chấn nhìn ra muội muội rất khó chịu, mặc dù hắn cảm thấy tra nam Dạ Phi Thần không xứng với cô, nhưng ai bảo muội muội thích y chứ?
Hắn không phải huynh trưởng tốt, nhiều năm như vậy mà không phát hiện ra muội muội bị đánh tráo, khiến cô phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Bây giờ, bất luận đúng sai, chỉ cần Nguyễn Miên vui vẻ, cô muốn cái gì hắn cũng đem đến trước mặt cô.
“Miên Miên, muội không cần miễn cưỡng, ca ca sẽ vì muội an bài tất cả, không ai có thể coi thường muội.”
Nguyễn Miên vô cùng cảm động: “Ca ca, dưa hái xanh không ngọt, muội cũng không muốn Vương gia đau khổ cả đời, nếu Vương gia cưới tỷ tỷ mà hạnh phúc thì muội nguyện ý buông tay.”
Cô bây giờ giống như đeo trên đầu vầng hào quang thánh mẫu thiện lương.
Đương nhiên cũng chỉ có Nguyễn Chấn và Dạ Phi Thần bị làm cho xúc động!
Còn Nguyễn Nguyệt hận không thể xé rách vẻ mặt dối trá của Nguyễn Miên.
Chu Hành nhìn lên trời, không biết vì sao hắn lại cảm thấy Nguyễn nhị tiểu thư và bệ hạ khá giống nhau!
Rõ ràng một người mềm yếu vô hại, người kia lại cường hãn như thần!
“Người đâu, mang đi!”
Hai nội thị hung ác bước tới kéo Nguyễn Nguyệt đi, không để cho nàng ta và Dạ Phi Thần có cơ hội lôi kéo nhau.
Thời gian của Chu đại tổng quản là vô cùng quý giá!
“Vương gia, vương...”
Một nội thị lấy vải nhét vào miệng Nguyễn Nguyệt, tiếng kêu lập tức tắt hẳn.
“Nguyệt nhi!”
Dạ Phi Thần vừa định qua cướp người đã bị Chu Hành ngăn cản.
“Vương gia muốn chống lại thánh chỉ sao?”
Gương mặt Dạ Phi Thần lạnh lẽo, ánh mắt như băng nhìn chằm chằm Chu Hành.
Chu Hành không mảy may dao động.
Dạ Phi Phần cố nén lửa giận: “Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối.”
Chu Hành cười, từ chối cho ý kiến.
Nhìn những việc lúc trước Nguyễn Nguyệt làm, nàng ta giống nữ tử yếu đuối ở chỗ nào?
Dạ Phi Thần nghẹn họng, y chỉ có thể nhìn về phía Nguyễn Miên.
“Nhị tiểu thư, Nguyệt nhi phạm lỗi nhưng nàng ấy tuyệt đối không thật sự muốn làm hại cô nương, hơn nữa cô nương cũng không có việc gì, còn Nguyệt nhi, nếu nàng ấy vào chiêu ngục thì làm sao sống được nữa?”
Nguyễn Miên: “...”
Mẹ nó, có phải nam chính ngược văn mắt mù và khiếm khuyết về logic không?
Dạ Phi Thần còn muốn nói thêm, gương mặt nhỏ nhắn Nguyễn Miên thoáng chốc tái nhợt, nước mắt tí tách rơi xuống.
Dạ Phi Thần: “...”
Tệ hơn cả là lúc này Thế tử gia cuồng muội muội bỗng rút kiếm muốn chém người!
“Dạ Phi Thần, ngươi muốn chết thì cứ việc nói thẳng!”
“Ca ca!”
Nguyễn Miên ngăn Nguyễn Chấn lại, cô đau lòng nhìn Dạ Phi Thần: “Ý của vương gia ta đã biết, ta sẽ cầu tình bệ hạ vì tỷ tỷ.”
Có điều cầu tình là cầu tình, còn việc tha hay không là của đại phản phái!
“Miên Miên...”
“Ca ca, muội biết muội đang làm gì.”
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của muội muội, Nguyễn Chấn mím môi thu kiếm lại.
Chỉ là, xem ra hắn và Dạ Phi Thần không thể chung đường!
Vậy còn tạm được?
Dạ Phi Thần vội vàng nói: “Nhị tiểu thư thật tốt, sáng nay ta cùng hầu phủ mới bàn chuyện hôn ước...”
“Thánh chỉ đến!”
Chu Hành đột nhiên quát to.
Mọi người ai nấy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn theo bản năng quỳ xuống.
Ngay cả Nguyễn thái phu nhân đang “hôn mê” cũng được Trấn nam hầu đỡ ra tiếp chỉ.