Mà chính những điều này đã làm tổn hại thanh danh Nguyễn Miên, khiến cho Nguyễn thái phu nhân chán ghét thân tôn nữ từ nông thôn trở về, một mực coi Nguyễn Nguyệt mới chính là tiểu thư khuê các.
Tiểu Hà khó khăn mở miệng làm chứng: “Đúng vậy, ta có thể chứng minh, trong phòng ta vẫn còn trang sức và tiền bạc mà Nguyễn Nguyệt đưa cho.”
Lần này nhân chứng vật chứng đều đủ cả!
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Nguyễn Nguyệt đã sớm bị Nguyễn Chấn thiên đao vạn quả.
Những người khác nhìn Nguyễn Nguyệt cũng vô cùng lãnh đạm.
Nguyễn thái phu nhân ôm ngực, bà ta dường như không thể tin tôn nữ mà bản thân nuôi lớn lại hạ độc mình, là một con người độc ác đúng nghĩa.
Nguyễn Nguyệt luông cuống, chứng cứ ở trước mặt, nàng ta yếu ớt phản bác.
Dạ Phi Thần cũng không dám tin, tiên nữ trong lòng y rõ ràng thiện lương như vậy, sao có thể làm ra chuyện này?
Nguyễn Nguyệt ôm lấy Dạ Phi Thần như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Vương gia, không phải như vậy, huynh nghe muội giải thích!”
“Giải thích cái gì? Giải thích rằng ngươi là một tiện nô chi nữ, bản thân đã hưởng thụ tôn vinh thiên kim hầu phủ hơn mười năm lại còn tham lam độc ác, lúc nào cũng tính kế hãm hại Miên Miên sao?”
“Mẹ nào con nấy, ngươi với mẫu thân ngươi giống nhau như đúc!”
Nguyễn Chấn không cho Nguyễn Nguyệt đường sống, trước mặt mọi người vạch trần thân thế của nàng ta.
Từ nay về sau, Nguyễn Nguyệt không còn là thiên kim hầu phủ tôn quý, nàng ta chính là nữ nhi của tội nô, thân phận ti tiện ai cũng có thể dẫm đạp.
Nguyễn Nguyệt điên loạn: “Không, không, ta không phải, ta là thiên kim hầu phủ, phụ thân, tổ mẫu, xin hai người đừng đối xử với con như vậy, con sẽ không sống nổi mất!”
“Vương gia, vương gia, huynh hãy nghe muội nói, muội thật sự không cố ý, chỉ là muội rất sợ hãi, sợ mất đi cuộc sống hiện tại, càng sợ bản thân không xứng với huynh, muội... muội là bất đắc dĩ!”
“Nếu muội là thiên kim hầu phủ chân chính thì sao có thể làm ra chuyện này? Ai mà không muốn mình trong sạch chứ?”
Nguyễn Nguyệt khóc thảm thiết, giống như chuyện xấu nàng ta gây ra là do có người ép buộc vậy.
Nguyễn Chấn hận không thể rút kiếm chém chết nữ nhân không biết xấu hổ này!
Nguyễn Miên... Nguyễn Miên ngẩn người.
Đừng hỏi cô đang nghĩ gì?
Bây giờ đầu cô cũng đầy dấu chấm hỏi!
Được nam chính và tất cả mọi người nâng đỡ, vì sao nữ phụ ác độc lại thành trò hề thế này, còn có nguy cơ hết vai?
Cốt truyện lệch lạc khiến đầu Nguyễn Miên cũng sắp trọc!
Chẳng lẽ cô lại trách ca ca đối tốt với mình quá?
Muốn trách thì trách nhân vật phản diện biếи ŧɦái không theo lẽ thường kia!
Bách Lý Tu: Tiểu nữ nhân nào đó lại thiếu nợ ta rồi!
Nguyễn Miên: Chó ngoan không sủa bậy!
Khi Nguyễn Nguyệt khóc thảm đến mức Nguyễn thái phu nhân cũng muốn khóc theo, Chu Hành lại cười thật tươi.
Nguyễn Nguyệt run run, mỗi lần tên hoạn quan này cười là nàng ta đều gặp xui xẻo!
“Nguyễn Nguyệt cô nương thật sự không biết mình không phải là thiên kim hầu phủ sao?”
Đồng tử Nguyễn Nguyệt co lại, Nguyễn Chấn trầm giọng hỏi: “Ý Đại tổng quản là sao?”
Chu Hành nâng tay, một người đàn ông trung niên mập mạp được dẫn vào, hắn ta ngã trên mặt đất
Nguyễn Miên giật mình, cô bất giác nỉ non: “Đại cữu?”
Người đàn ông này là huynh trưởng của mẫu thân Nguyễn Nguyệt, nguyên chủ Nguyễn Miên đã gọi hắn ta là “đại cữu” hơn mười năm.
Chỉ là người từng ở trước mặt Nguyễn Miên bày ra tư thế trưởng bối mà ức hϊếp nàng ấy bây giờ lại run như cái sàng, mặt đầy nước mắt nước mũi.
“Chuyện này không liên quan đến ta, thật sự không liên quan đến ta, đều là do muội tử, còn có A Nguyệt, là bọn họ ức hϊếp Nguyễn Miên, cũng là bọn họ muốn bán Nguyễn Miên vào thanh lâu để tránh hậu họa về sau!”