“Chất nữ... chất nữ không có.”
“Sao? Ngươi nói trẫm vu oan cho ngươi?”
“Chất nữ không dám!”
“Thần phụ tham kiến bệ hạ.”
Một vị phu nhân mặc cung trang cuống quýt đi tới, vừa cung kính lại sợ hãi hành lễ với Bách Lý Tu.
Bách Lý Tu: “Hoàng tỷ đó à.”
Trưởng công chúa Văn Ngọc: “Bệ hạ, A Mạt còn nhỏ không hiểu chuyện, nó không có ý gì xấu, mong ngài đừng trách tội, thần phụ sẽ mang nó về quản giáo nghiêm khắc.”
Bách Lý Tu không nói gì, Trưởng công chúa Văn Ngọc cũng không yên lòng.
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt khủng bố khác người của bậc đế vương, lập tức khuỵu hai đầu gối quỳ xuống.
Bách Lý Tu dùng giọng điệu không rõ hỏi: “Hoàng tỷ cảm thấy trẫm cố ý khó dễ chất nữ sao?”
Trưởng công chúa Văn Ngọc dập đầu: “Thần phụ không dám.”
Bách Lý Tu nhìn Mạt huyện chúa đang run rẩy như cái sàng, nói: “Vừa rồi không phải ngươi nói nàng không biết trẫm là ai sao? Vậy không bằng ngươi nói xem, trẫm rốt cuộc là người thế nào?”
“Hoàng cữu cữu, A Mạt biết sai rồi, cầu xin hoàng cữu cữu thứ tội.”
“Nói!”
Nói cái gì?
Nói quân vương đương triều là bạo quân tàn khốc vô tình sao?
Mạt huyện chúa làm sao có can đảm nói vậy, chỉ có thể xin thỉnh tội.
Nguyễn Chấn chắp tay: “Bệ hạ, ngài vừa ân thưởng cho binh lính xuất ngũ, cổ vũ bọn họ hồi hương khai hoang trồng trọt, nếu lúc này lại truyền ra hoàng gia khinh thường nông dân nông thôn, sợ là sẽ khiến mấy vạn tướng sĩ thương tâm.”
Bách Lý Tu: “Nghe thấy chưa? Ngươi nói xem nếu trẫm không phạt thì sao có thể cho người trong thiên hạ một cái công đạo?”
Mạt huyện chúa nghĩ đến thủ đoạn xử lý người trong những năm gần đây của bạo quân, sợ tới mức mặt không còn chút máu, lập tức dập đầu: “Cầu xin hoàng cữu cữu tha mạng!”
Trưởng công chúa Văn Ngọc đã cầu tình.
Bách Lý Tu đột nhiên nhìn về phía Nguyễn Miên: “Ngươi nói xem?”
Nguyễn Miên: “...”
Cái gì đây trời, hỏi nữ chính ngược văn yếu đuối về chuyện quốc gia đại sự làm gì?
Có phải hắn quá coi trọng cô rồi không?
Nguyễn Miên phát hiện bản thân trở thành tâm điểm của mọi người, thầm mắng xối xả tên nhân vật biếи ŧɦái phản phái này.
Dạ Phi Thần tự nhiên đi đến bên cạnh Nguyễn Miên: “Bệ hạ, việc này dù sao cũng chỉ là cãi vã giữa các tiểu cô nương mà thôi.”
Y có ý bảo Nguyễn Miên đừng truy cứu nữa, việc này đến đây thôi.
Nói như thế nào thì nhà ngoại của Trưởng công chúa Văn Ngọc cũng luôn giao hảo với Nam Vương phủ, Nguyễn Miên lại là Nam Vương phi tương lai, gây ầm ĩ quá lớn thì thật không tiện cho y.
Dù sao Nguyễn Miên cũng không bị thương, không cần phải gây sự.
Nguyễn Miên: “...”
Nam chính ngược văn đều giống nhau, lúc đầu vì sự nghiệp mà chỉ biết làm cho nữ chính chịu ủy khuất!
Nhưng nữ chính có thể cự tuyệt nam chính không?
Đương nhiên là không!
Nguyễn Miên mờ mịt không biết làm sao, cô sợ hãi mở miệng: “Huyện chúa nói rằng nàng không ưa dân thường nhưng chắc là khẩu xà tâm phật thôi.”
Mọi người: “...”
Lời này thà không nói còn hơn!
Khóe miệng của Dạ Phi Thần vừa nhấc lên đã bị vị hôn thê ngốc nghếch kéo xuống.
Sau đó Nguyễn Miên để ý thấy nam chính đang tức giận, lại nghe thấy hệ thống thông báo giá trị công lược giảm 5 điểm.
Nguyễn Miên: “!!”
Từ từ, cô có thể sửa lời thoại mà!
Hu hu hu, sao cô lại có thể xem nhẹ việc này chứ?
Lại có gan bằng mặt không bằng lòng với khách hàng ?
Cô sai rồi, thật sự sai rồi!
Bách Lý Tu cười cười, trong mắt của Nguyễn Miên đong đầy nước mắt, đại phản phái chắc chắn đang cười cô!
Bách Lý Tu di chuyển nhẫn ngọc trên tay: “Nếu ngươi chướng mắt nông dân thì sau này đừng dùng những đồ họ làm ra nữa, đỡ phải làm bẩn vị huyện chúa cao quý này.”
Trưởng công chúa Văn Ngọc biến sắc, không nói những thứ khác, ngày thường những thứ bọn họ ăn không phải đều từ tay nông dân sao?
Bạo quân nói vậy là muốn nữ nhi của bà ta tìm cái chết!