Trong lòng Hàn Nhân ngũ vị tạp trần, muốn nhắn tin hỏi anh ta một chút nhưng cuối cùng cô lại xóa..
Có quan hệ gì đâu, đã nói là gửi nhầm, cô cũng đã thu hồi tin nhắn rồi.
Nhỡ tay, ai mà không có một cái sai lầm nhỏ, không có gì to tát cả.
Nghĩ như vậy, cô bình thường trở lại, tiếp tục ở trên WeChat chọc bạn tốt giúp cô like.
Cô nghĩ, chờ khi cô quay về Liêu Thành kiểm tra xe, chuyện thứ nhất là đem cái ‘ người xa lạ ’ này kéo vào danh sách đen, nói không chừng, vạn nhất ngày nào đó cô sẽ lại phát sai thứ gì.
Gần đây lịch quay của cô sắp xếp khá nhiều, vốn dĩ cô có chút mệt mỏi, cảm xúc khẩn trương cùng hoàn cảnh ác liệt làm cô có chút mỏi mệt, may mắn suất diễn của cô sắp quay xong, đã làm chuẩn bị tốt trở về.
Nhưng mà, trước khi trở về, cô nhất định phải đi ăn nhà hàng lẩu này, nhà hàng này hương vị rất tốt, không nghĩ tới trước khi cô rời đi nơi này nó lại khai chi nhánh, cô nhất định không thể bỏ lỡ.
Bạn bè của Hàn Nhân rất hưởng ứng, không lâu sau đó số like đã vượt qua 100 cái, cô vui sướиɠ, chụp hình liền cùng trợ lý đặt trước vị trí giữa trưa ngày mai.
Giờ phút này, cô không biết là, vòng bằng hữu hoa hoè loè loẹt của mình đang được người nào đó xem chi tiết.
Úc Chiến nhấn like xong thuận tay lướt xuống dưới, anh cũng không biết chính mình ôm cái tâm trạng gì để xem trang cá nhân của cô, chỉ là trong lúc ngẫu hứng nảy ra ý nghĩ này.
Cô đăng bài tương đối thường xuyên, nhưng đều là thuộc về xu hướng của giới trẻ, không có gì dinh dưỡng, lại làm anh bất tri bất giác xem thêm hai ba trang.
Ý thức được cái gì, ngón tay Úc Chiến đột nhiên dừng lại.
Anh đang làm cái gì?
Rình coi trang cá nhân của một cô gái?
Úc Chiến ném di động, nhéo nhéo giữa mày, ngả về phía sau dựa vào đầu giường khép mắt lại. Một khi nhắm mắt, hình ảnh ngày đó hôn cô liền không chịu khống chế mà nhảy vào trong đầu.
Cô kinh ngạc, không biết làm sao, cùng với vẻ mặt thẹn thùng của cô lúc đó, đan xen, như là đèn kéo quân ở trong đầu lập loè.
Hình ảnh ở trong đầu biến ảo, Úc Chiến cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi.
Trình Soái ở trên giường nằm chơi di động, Phạm Kiến Mính mới vừa tắm rửa xong, vừa ra cửa phòng tắm, phát hiện đội trưởng bọn họ xách áo khoác đang muốn đi ra ngoài.
Phạm Kiến Mính: “Đội trưởng, trễ rồi anh còn đi đâu vậy?”
Trình Soái lúc này mới phát hiện Úc Chiến muốn đi ra ngoài, vội hỏi: “Sao? Là tình huống vụ án à?”
Úc Chiến không dừng bước chân, chỉ thấp giọng lưu lại một câu: “Không có việc gì, ngủ không được, tôi đi ra ngoài chạy bộ.”
Hai người còn không có tới kịp truy vấn, thân ảnh đĩnh bạt cao lớn đã ra cửa phòng.
Trình Soái chớp chớp mắt: “Đội trưởng sao vậy? Sao lại đột nhiên ngủ không được?”
Phạm Kiến Mính lau lau đầu tóc ướt, “Có thể là bởi vì chuyện vụ án, áp lực lớn.”
“Nói giỡn à?” Trình Soái cảm thấy lý do này khó có thể làm người tin tưởng, “Trước kia cái gì vụ án gì mà chưa gặp qua? Tình huống khó giải quyết chúng ta đều gặp được, cũng không thấy đội trưởng như vậy.”
Phạm Kiến Mính cũng đột nhiên cảm thấy có lý, lắc đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hàn Nhân sớm liền lôi kéo Tiết Chanh Chanh ra khách sạn, làm cho hai cái đùi của tiểu trợ lý đều mau mềm.
“Bảo bảo,chúng ta tìm chỗ ngồi nghỉ một chút, tôi đi không nổi nữa.” Tiết Chanh Chanh đấm hai chân nhức mỏi, đáng thương vô cùng nhìn Hàn Nhân.
Hàn Nhân banh mặt, không chê phiền lụy sửa đúng: “Tôi không phải bảo bảo, mời không cần kêu tôi là bảo bảo.”
Tiết Chanh Chanh: “Được được, nhân nhân, hảo nhân nhân, chúng ta tìm chỗ ngồi nghỉ một chút?”
Thật là đáng sợ, cô nãi nãi này đi dạo phố sức mạnh không ngừng, may là bị trong nhà hạn chế tiêu phí, nếu bằng không, càng điên cuồng.
Dù sao thì cô ấy cũng biết sợ rồi.
Hàn Nhân nhìn bộ dáng cô ấy, cười khẽ khinh bỉ: “Cậu yếu quá.”
“Là sức chiến đấu của cậu quá cao.” Tiết Chanh Chanh trực tiếp đặt mông ngồi trên ghế nghỉ chân bên cạnh.
Kỳ thật Hàn Nhân cũng có chút mệt mỏi, chỉ là cô tưởng tượng đến suất diễn sẽ mau quay xong, trong lòng liền ức chế được sự kích động.
Trước khi quay lại Liêu Thành, cô khẳng định phải mang cho mỗi người một món quà nhỏ, cần phải chọn lựa kỹ càng.
Bà nội yêu tha thiết sườn xám, đầu tiên cô muốn tặng một món quà khiến bà nội vui vẻ, như vậy thẻ tín dụng của cô mới có hy vọng. Còn có anh cô, chỉ cần anh ấy vui vẻ, về sau tiền tiêu vặt của cô liền không lo.
Tuy rằng tính tình anh cô luôn luôn rất khó cân nhắc, còn máu lạnh vô tình không màng tình anh em, nhưng mà, mỗi người đều có điểm yếu có thể uy hϊếp.
Cô đã nhìn ra, chị Hạ chính là điểm yếu kia, chỉ cần cô làm chị Hạ vui vẻ, tùy tiện ở trước mặt anh cô nói hai câu lời hay, chuyện này liền hoàn thành dễ như trở bàn tay.
Hàn Nhân cảm thấy mình thật sự thông minh, ngồi ở bên người Tiết Chanh Chanh cảm khái nói: “Ai, Cô nói tôi thông minh lại xinh đẹp, fans của Tô Dĩnh sao lại lấy tôi ra mắng?”
Ngày hôm qua cô lại bị mắng, bởi vì poster bộ điện ảnh này bị đưa lên internet, là hình ảnh cô cùng Khâu Cảnh Duyên chụp ảnh chung, có thể là fans Tô Dĩnh thay thế cô ấy tức giận bất bình, lại đem cô từ đầu đến chân phê phán một hồi.
Không kỹ thuật diễn, không lưu lượng, còn không có xinh đẹp bằng Tô Dĩnh nhà bọn họ, không có khí chất bằng Tô Dĩnh, cũng không biết gặp cái gì cứt chó vận mới có thể cùng Khâu lão sư hợp tác.
Nghĩ đến đây, Hàn Nhân tự mình hoài nghi mà sờ sờ mặt mình cách khẩu trang, quay đầu hỏi: “Quả chanh, tôi thật sự không xinh đẹp bằng Tô Dĩnh sao?”
Cái khác thì không nói, nhưng mà ngoại hình của cô, từ nhỏ đã được khen đến lớn, cô vẫn luôn cũng cảm thấy mình lớn lên cũng rất xinh, tuy rằng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cảnh đẹp ý vui vẫn phải có.
Hiện tại bị võng hữu chê bai thành người ba không, cô cảm giác thế giới quan của mình muốn điểm sụp đổ.
Tiết Chanh Chanh kinh ngạc nhìn cô, “Khi nào thì cậu không tự tin như vậy? Anti-fan nói mà cậu cũng tin? Bọn họ rõ ràng đang ghen ghét cậu hiểu không?”
“Chính là, tôi không có nổi tiếng bằng Tô Dĩnh.”
Tiết Chanh Chanh trợn trắng mắt, “Nói dễ nghe một chút, cậu đây là bởi vì Phật hệ, không tranh không đoạt, thật muốn muốn tài nguyên, cái gì không có.”
Hàn Nhân chớp chớp mắt nhìn cô, “Nói khó nghe một chút?”
“...... Khó nghe một chút, bởi vì cậu là con cá mặn vừa cứng vừa thúi, rõ ràng bồi người ăn một bữa cơm là có thể nhận được đồ vật tới tay, Cậu lại quật cường không đi đón ý nói hùa.”
Nghe vậy, Hàn Nhân khinh thường, “Tôi không thiếu tiền, đóng phim chỉ vì thích, làm gì phải vì bát cơm mà khom lưng?”
Tiết Chanh Chanh muốn cười không cười, “Ừ thì là cậu không thiếu tiền, cũng không biết là ai, ăn cái lẩu còn muốn ăn miễn phí.”
Hàn Nhân: …
Hôm nay không thể nói chuyện, vô pháp tiếp tục.
Cô xách túi xách, “Tôi đi trang điểm lại, cậu đi tới tiệm lẩu chờ tôi.”
Bóc người không nói rõ chỗ yếu, cô là bạo tính tình nha.
Tiết Chanh Chanh vội túm chặt cô, “Rất xinh đẹp, không cần trang điểm thêm.”
“Tôi cảm giác khẩu trang làm nhòe mặt, tôi phải đi toilet trang điểm lại.”
“Vậy cậu mang khẩu trang cho tốt, đừng để bị người ta nhận ra.” Tiết Chanh Chanh lại không yên tâm nói, “Thôi, tôi đi cùng cậu.”
“Không cần, hiện tại tôi muốn cùng cậu bảo trì khoảng cách, vạn nhất tôi khống chế không được chính mình đánh cậu thì không tốt.”
Tiết Chanh Chanh: …
Hàn Nhân đi hai bước lại quay đầu lại dặn dò: “Cậu đi trước, chỗ ngồi chỉ giữ lại 20 phút, đi chậm không thể ăn miễn phí.”
Tiết Chanh Chanh:......
Bồn rửa tay ở khu công cộng là khu vực công cộng nam nữ xài chung, Hàn Nhân nhìn vào gương sửa sửa tóc, lấy xuống khẩu trang phát hiện lớp trang điểm có chút nhòe. Có thể là do khí hậu, khi đến Thanh Hồ cô phát hiện làn da khô ráo rất nhiều, hơn nữa cô có chút stress, trước kia khuôn mặt tươi tắn hiện tại héo héo.
Nhìn xác thật không xinh đẹp.
Hàn Nhân thở dài, đơn giản dặm lại lớp trang điểm.
Cô mở ra vòi nước khom lưng rửa tay, vừa nhấc đầu, bỗng dưng phát hiện sau lưng đứng một người đàn ông cái cánh tay xăm mãng xà.
Thanh Hồ nhiệt độ không khí vốn là thấp, thời tiết tháng mười, người phía sau chỉ mặc một cái áo ngắn tay, bộ dáng bĩ bĩ khí cùng ánh mắt đáng khinh, nhìn liền không phải người tốt.
Lần trước trường hợp ‘xảo ngộ’ cùng chủ xe Phaeton ở ngoài toilet còn rõ ràng trước mắt, Hàn Nhân trong lòng kinh ngạc, sau đó vững vàng bình tĩnh vội vàng mang lên khẩu trang.
Thời điểm cơm trưa rất ít người vào toilat, cô cúi đầu, muốn chạy nhanh đi ra ngoài.
Thấy cô phải đi, người đàn ông trực tiếp chặng đường, cười tủm tỉm hỏi cô: “Em gái thật quen măt, chúng ta có phải gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”
Hàn Nhân vẫn là rũ mắt, thanh âm bình tĩnh nói: “Xin lỗi, anh nhận sai người, xin nhường một chút.”
“Như thế nào sẽ nhận sai, à anh nhớ ra rồi, em là em gái nhỏ khi trước thường xuyên theo đuôi anh kêu “anh trai” sao?”
Lời nói nửa thật nửa giả tùy tiện của người đàn ông làm Hàn Nhân suýt ói, cô nuốt nuốt giọng nói, ngẩng đầu xem qua đi, thanh âm so vừa rồi thấp vài độ, lặp lại nói: “Anh nhận sai người, xin nhường một chút.”
“Ấy kìa, vẫn là mỹ nhân lạnh lùng như xưa nha, anh thích.” Người đàn ông đáng khinh nói xong liền duỗi tay muốn niết cằm Hàn Nhân, còn chưa kịp đυ.ng tới đã bị cô gái trước mặt bẻ tay ra sau.
Người đàn ông đáng khinh rõ ràng sửng sốt, thừa dịp hắn chưa kịp phản ứng Hàn Nhân đá vào đầu gối hắn, bùm một chút quỳ gối trên mặt đất.
Hàn Nhân nhân cơ hội liền chạy.
Người kia to cao cô không phải đối thủ của hắn.
Cô nghe được người kia thấp giọng mắng hai câu, vừa quay đầu lại, phát hiện hắn đi theo, địa phương nhiều người tương đối an toàn, Hàn Nhân đương nhiên không chút do dự chạy ra bên ngoài.
Người đàn ông đáng khinh theo đuổi không bỏ, nhưng vẫn luôn cùng cô vẫn duy trì không xa không gần nhất quyết không bỏ qua.
Cô nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bảo an.
Hàn Nhân có chút hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng dồn dập, loại cảm giác này tựa như trước kia bị stress, cô lấy khẩu trang xuống hít sâu, cắm đầu một đường chạy ra nơi đông người, quay đầu vừa thấy, nam nhân kia còn theo đuôi.
Loại tình huống này, cô không có khả năng đi đến tiệm lẩu, nơi đó không dễ dàng cắt đuôi hắn, trong lòng đang âm thầm bồn chồn.
Hàn Nhân bước chân thực nhanh, vội vàng đi ngang qua một nhà tiệm thuốc, dư quang nhoáng lên, nhìn đến một hình bóng quen thuộc từ bên trong đẩy cửa ra.
Người đàn ông kia mặc bộ đồ địa phương, tuy rằng nhìn rất phổ thông thông, nhưng vải thô áo tang chút nào không ảnh hưởng ngoại hình của anh, cũng che đậy được khí thế của anh.
Nhìn đến anh, trong lòng Hàn Nhân nảy lên cảm giác kỳ diệu, tựa như thấy được hy vọng khi tuyệt địa phùng sinh.
Mặc kệ chuyện trước kia, đầu tiên anh là cảnh sát, cảnh sát nhân dân.
Có thể là thân ở đất khách, lại là loại đặc thù thời khắc, bỗng nhiên nhìn đến người quen có thân phận đặc thù, giờ khắc này, cô bỗng nhiên cảm thấy an tâm. Hoảng loạn trong lòng cũng trong khoảnh khắc đều hóa thành ủy khuất.
Hốc mắt tức khắc nóng lên, không quan tâm chạy về phía anh. Giờ phút này Úc Chiến giữa mày nhíu chặt, nhưng nhìn thấy cô sắc mặt nhợt nhạt bên cạnh, vẫn là quan tâm hỏi: “Cô bị làm sao vậy? Có ổn không?”
Đỗ Nhê Vân có chút suy yếu xoa bụng, kiên cường nói: “Có thể, không thành vấn đề, tôi có thể kiên trì.”
Lãnh đạo an bài cô cùng Úc đội trưởng cùng nhau ra nhiệm vụ, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt cô lại phát bênh viêm dạ dày cấp tính, vì không chậm trễ hành động, vừa rồi ở tiệm thuốc mua thuốc uống, nhưng xem ra không giảm bớt chút nào.
Úc Chiến trầm ngâm một lát: “Tôi gọi người đưa cô đi bệnh viện.”
Sắc mặt Đỗ Nghê Vân càng trắng, “Úc đội trưởng, lại cho tôi vài phút thời gian, tôi có thể.”
Thời điểm mấu chốt rớt dây xích, cô không nghĩ bởi vì chính mình ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch.
Úc Chiến ngữ khí không thể cự tuyệt: “Không được, trạng thái của cô không thích hợp hành động.”
“Nhưng mà tôi......”
“Không có nhưng mà, đây là mệnh lệnh!” Anh trực tiếp gọi điện thoại làm người lại đây đưa cô đi bệnh viện.
Mới vừa nói xong điện thoại, thính giác nhạy bén của anh cảm giác được phía sau có một tiếng bước chân vội vàng đi tới, vừa quay đầu lại, anh thấy được một hình bóng quen thuộc chạy tới.
Bốn mắt đột nhiên tương đối, Hàn Nhân cầm lòng không đậu ướt hốc mắt, cô chạy chậm đến trước mặt anh, nắm chặt hắn quần áo, nước mắt lã chã, thấp giọng thỉnh cầu: “Có người xấu theo dõi tôi, anh cảnh sát, tôi muốn được bảo vệ…”
Quần áo bị cô gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay, Úc Chiến có thể cảm giác được tay cô đang run rẩy, còn có cặp mắt kia, không sáng rọi như trước, anh từ đáy mắt cô thấy được một tia hoảng loạn.
Trong lòng Úc Chiến xẹt qua một tia khác thường, anh giương mắt quan sát phía sau cô, nhưng không phát hiện cái gì.
Đối diện đôi mắt vững vàng bình tĩnh thậm chí là trộn lẫn hàn băng, đầu óc Hàn Nhân thanh tỉnh rất nhiều.
Ngón tay túm quần áo anh cứng đờ, sau đó như là cầm khoai lang nóng phỏng tay, bỗng dưng liền buông lỏng ra.
Cô phát hiện, người đàn ông đáng khinh không biết đã biến mất khi nào.
Hàn Nhân lùi ra phía sau một bước, xoa xoa khóe mắt, phá lệ bình tĩnh nhìn người đàn ông đối diện, không hề chớp mắt cùng anh giằng co.
Úc Chiến mắt đen nhìn cô, không tiếng động đánh giá rất có đáng sợ, cái nhìn này làm cho phòng tuyến mới vừa xây dựng lên trong lòng Hàn Nhân bắt đầu một chút sụp đổ tan rã.
Ánh mắt anh quá thâm trầm, đặc biệt giờ phút này cả người vững vàng bình tĩnh, tựa hồ đang ở suy nghĩ cái gì.
Qua thật lâu, lúc cô nhịn không được muốn thỏa hiệp trước, anh nhìn cô, trước một giây mở miệng: “Tôi cần cô,”
“Hả?” Nghe được nửa câu đầu, Hàn Nhân cảm giác chính mình sinh ra ảo giác.
Úc Chiến môi mỏng nhấp khẩn một lát, lại thấp giọng nói: “...... Giúp một chút.”
Hàn Nhân:???