Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ

Quyển 1 - Chương 8.2: Bạn cùng phòng giá đáo

Không ngờ họ đã đi lâu như vậy nhưng vẫn chỉ dừng ở tầng 16! Lâm Phong vốn kiên nghị, vững vàng, chỉ thất thần trong nháy mắt rồi bình tĩnh trở lại, cặp mắt sắc bén rời khỏi con số kia, anh ta bước đến cạnh Lâm Tuấn, ấn vào một vị trí trên cánh tay của cậu ta, nói: “Ấn chặt vào đây không được buông tay.” Lâm Tuấn vừa ấn xuống vị trí đó, vết thương lập tức chảy máu chậm lại rồi ngừng hẳn. “Điểm huyệt?” An Nhiên nhìn mà ngỡ hai con mắt rớt xuống đến nơi. Hóa ra tiểu thuyết không hề lừa người, cao thủ võ lâm thực sự biết điểm huyệt! Thấy ánh mắt sùng bái của An Nhiên, Lâm Tuấn kiêu ngạo vênh mặt, nói: “Thấy cái gì cũng lạ, đúng là đồ kiến thức nông cạn!” An Nhiên lườm cậu ta, nghĩ bụng người biết điểm huyệt đâu phải cậu ta, vênh cái gì mà vênh? Lâm Phong lờ đi cuộc cãi cọ giữa hai người, xem xét con số viết cạnh cửa thoát hiểm, An Nhiên lúc này mới nhớ đến dáng vẻ kỳ lạ của Lâm Tuấn ban nãy, liền nhìn theo hướng mắt của Lâm Phong. Vừa nhìn thấy con số trên tường An Nhiên sợ hãi hiểu ra lý do vì sao Lâm Tuấn hoảng sợ! Ba người không còn tâm trí nói gì thêm nữa, không khí nhất thời trở nên nghiêm trọng.

Một lúc sau, Lâm Tuấn phá vỡ sự im lặng, nói: “Em chắc chắn chúng ta đã đi khỏi tầng 16, phải xuống ít nhất ba tầng rồi.” An Nhiên nghe vậy cũng gật đầu đồng tình. Lâm Phong hỏi: “An Nhiên, trên đường đi xuống cậu có nhìn thấy gì khác thường không?” An Nhiên lắc đầu: “Không… Tôi cũng vừa mới nhận ra chúng ta vẫn đang ở tầng 16. Trước đó cầu thang rất bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả.” “Tức là con số này chỉ là ảo giác, trên thực tế chúng ta đã xuống đến tầng khác rồi?” Lâm Tuấn phỏng đoán. Lâm Phong đưa ra một khả năng khác: “Hoặc việc chúng ta xuống lầu ban nãy không có thật, chúng ta chỉ đang lòng vòng ở tầng 16 mà thôi.” An Nhiên hỏi một cách bất an: “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” “Cứ thế này cũng không ổn, chúng ta báo cảnh sát đi!” Lâm Tuấn đề nghị dứt khoát. An Nhiên bứt bứt tóc, nói: “Nhưng báo cảnh sát rồi nói gì, nói chúng ta bị lạc trong cầu thang thoát hiểm à?”

“Thì cứ nói nhìn thấy có người buôn bán ma túy trong cầu thang thoát hiểm…” “Này này! Như thế là báo tin sai làm lãng phí lực lượng cảnh sát, sẽ bị ngồi tù đấy!” “Vậy thì phải làm sao, hồi trước chẳng phải có người không cởi được giày boots cũng gọi cảnh sát, người ta huy động cả đội phòng cháy chữa cháy đến giúp cởi giày sao? Chúng ta dù nói gì cũng không thể khoa trương bằng cô ta được?”