Anh hai! Mau nhìn này!” Lâm Tuấn nhất thời quên đi vết thương trên tay, sợ hãi chỉ cánh tay thuận về phía con số trên tường, khiến cho vết thương vừa mới ngừng chảy máu trên lòng bàn tay lại toác ra, máu chảy xuống cầu thang như mưa rơi. Mặt Lâm Tuấn lập tức trắng bệch, cậu ta cúi gập người ôm lấy tay phải, đau không thốt nên lời. “Này! Cậu làm gì thế?” An Nhiên vội vàng rút ra tờ khăn giấy ra ấn vào vết thương của Lâm Tuấn. Nhìn miếng khăn giấy trắng tinh nhanh chóng bị nhuộm màu máu, An Nhiên quay ngoắt mặt đi, không dám nhìn tiếp. Quả thực, nhiều lúc An Nhiên cũng cảm thấy cách cậu sợ máu thật lạ lùng, cậu không sợ máu đơn thuần, mà chỉ sợ máu từ những vết thương trên cơ thể sống. Máu tươi trên xác cũng khiến An Nhiên ghê tởm, nhưng không đến mức không dám nhìn. Chỉ cần nhìn thấy vết thương của người khác, An Nhiên cũng bất giác cảm thấy đau. Ngược lại, khi bản thân bị thương, có lẽ vì đã biết mức độ đau thế nào nên cậu còn cảm thấy đỡ sợ hơn. Dù cách sợ máu hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là nhìn máu nào cũng sợ?
An Nhiên nhớ hồi cậu còn nhỏ có một người bạn rất sợ máu, có lần An Nhiên bị chảy máu cam, máu chảy khá nhiều khiến cậu bạn kia mặt mũi trắng bệch, cậu ta nói với An Nhiên rằng mình cảm thấy choáng và hỏi cậu nên làm thế nào. Rốt cuộc, An Nhiên vừa bị chảy máu cam vừa phải an ủi cậu ta, khi giáo viên đến nơi, dáng vẻ cậu bạn đó còn giống người bị chảy máu cam hơn cả An Nhiên… Vừa nghĩ đến mẩu chuyện không liên quan để phân tán chú ý, An Nhiên vừa giúp Lâm Tuấn cầm máu. Lúc này, Lâm Tuấn đã định thần lại, thấy sắc mặt trắng bệch của An Nhiên, cậu ta cười chế nhạo: “Này! Không phải anh sợ máu đấy chứ? Như con gái ấy, thật vô dụng!”
An Nhiên trừng mắt nhưng không phản bác lại như mọi lần, lúc này cậu chẳng có tâm trí nào chấp vặt một kẻ đang bị thương. Tuy Lâm Tuấn ngoài miệng chế giễu An Nhiên, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi cảm động. An Nhiên với cậu ta chẳng thân thiết gì, hai người thậm chí còn hay chành chọe nhau. Nhưng An Nhiên vẫn tự nguyện kiềm chế nỗi sợ trong lòng mà giúp cậu ta cầm máu, riêng điều ấy cũng chứng tỏ bản tính tốt bụng thuần khiết của An Nhiên. Hơn nữa Lâm Tuấn biết rõ, An Nhiên không hề biết sức mạnh thực sự của nhà họ Lâm và ý nghĩa mà gia tộc nhà họ đại diện. Ngoài những người thân và anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Lâm Tuấn đã lâu không cảm nhận được sự quan tâm không vụ lợi như thế này. Vì vậy, tuy Lâm Tuấn không cảm ơn An Nhiên một câu, thái độ cũng không thân thiện gì cho cam, nhưng trong lòng đã xếp An Nhiên vào danh sách những người có thể kết giao bạn bè. Chỉ có thể nói, cái cậu đại thiếu gia này thật cứng đầu. Lâm Phong thấy Lâm Tuấn làm vết thương hở miệng, nhưng cậu biết đó chỉ là một chút đau đớn ngoài da mà thôi, đã có An Nhiên giúp, Lâm Phong không để ý nữa mà dồn sự chú ý vào số tầng mà Lâm Tuấn chỉ. Khi nhìn thấy con số chi số tầng, một người trước nay không bao giờ để lộ cảm xúc ra bên ngoài như Lâm Phong cũng biến sắc, cậu có cảm giác bị đánh bại và bất lực sâu sắc.