Hung thủ cầm chiếc cưa quỳ xuống trước bồn tắm, dáng người cô ta gầy còm, lúc này đã không còn chút dịu dàng nữ tính nào, mà chỉ còn lại sự ghê rợn và điên cuồng biếи ŧɦái… Khi cô ta cưa chân của thi thể, cùng với sự rung lên của cơ bắp, thi thể đang nằm bỗng bất ngờ ngồi dậy! Hung thủ hoảng sợ hét lên, nhưng sau khi định thần lại, sự sợ hãi chuyển thành giận dữ. Cô ta tức giận đẩy nhanh tốc độ đôi tay, cô ta treo phần chân đã bị cắt lên chiếc móc, quá trình đó giống như cửa hàng đang chuẩn bị thịt lợn để mang đi nướng vậy…
“An Nhiên! An Nhiên!” Ai cũng có thể thấy tình trạng của An Nhiên không ổn, sắc mặt cậu ngày càng trắng bệch, sự hãi hùng trong đôi mắt như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Lâm Phong gọi vài câu thử thu hút sự chú ý của An Nhiên nhưng không có hiệu quả, anh ta vội bước về phía An Nhiên. Lâm Tuấn thấy vậy cũng ôm bàn tay đau theo sát phía sau anh trai. Thấy An Nhiên dường như không nghe tiếng mình gọi, Lâm Phong nhướng mày, chọn cách gọi trực tiếp hơn, anh ta dùng cơ thể cao lớn của mình đứng chắn trước mặt An Nhiên, chặn ánh mắt của cậu đang nhìn chằm chằm vào phòng tắm.
Cảnh tượng đẫm máu bị Lâm Phong chặn mất, An Nhiên lúc này mới hoàn hồn. Cậu có cảm giác hai chân mềm nhũn, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Thấy An Nhiên có vẻ sắp ngất, Lâm Tuấn hoảng hốt nói: “Này, anh không sao chứ? Sao anh trông còn thảm hơn cả người đang bị trọng thương là tôi đây hả?” Lâm Phong lườm em trai một cái, nói: “Chỉ bị thương ở bàn tay thôi, trọng thương cái gì chứ?” Anh em nhà họ Lâm đang nói chuyện, An Nhiên cũng dần hồi phục trở lại, đôi chân đang mềm nhũn cũng lấy lại được sức lực. “Tôi…” An Nhiên vừa mở miệng, nhận ra miệng mình khô khốc lạ thường, cậu nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Tôi không sao, chúng ta nhanh rời khỏi đây trước đã!” Mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng, hỏi: “Cậu đã nhìn thấy gì?” An Nhiên nói, giọng khô khốc: “Tôi thấy hung thủ đang cắt rời thi thể trong bồn tắm.”
Lâm Phong không hỏi tiếp nữa, một tay đỡ An Nhiên, một tay kéo tay trái không bị thương của Lâm Tuấn, không nói không rằng bước nhanh ra ngoài! Lâm Tuấn không hiểu gì, nhưng sắc mặt nghiêm trọng của anh trai cũng khiến cậu ta cảm thấy căng thẳng, liên tiếp hỏi: “Sao thế? Cắt rời cái gì? Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy!?” An Nhiên vừa đi vừa giải thích đơn giản: “Căn phòng ấy là hiện trường vụ án chiên xác người ở Plover Cove Garden nhiều năm trước.” “Chết tiệt!” Dù vụ án xảy ra trước khi Lâm Tuấn ra đời, nhưng cậu cũng đã nghe qua. Vừa nghe thấy căn phòng mình vào chính là căn nhà ma nổi tiếng ở Hồng Kông, đôi chân đang bước nhanh của Lâm Tuấn càng tăng tốc hơn. Đến trước cửa thang máy, An Nhiên bất ngờ đề nghị: “Hay chúng ta đi thang bộ đi?”