"Ngô mama, bên cạnh ta không thể thiếu Xuân Đào hầu hạ, nếu ngài đem nàng đả thương rồi, sẽ phá hỏng chuyện tối nay ."
"Được, được, được, ta không đánh ta không đánh."
"Tất cả đã sẵn sàng chưa? Tỳ Bà đã kiểm tra chưa? Hôm nay chính là ngày đại hỉ của Lan Tâm, cũng không thể xảy ra nửa điểm sai lầm! Có bất kỳ vấn đề, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu! "
Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Xuân Đào một cái.
Lan Tâm rõ ràng, lời nói là nói với Xuân Đào, trên thực tế là nói cho nàng nghe.
Xuân Đào liên tục đáp ứng, cúi đầu xuống, đáy mắt lại hiện lên một tia độc ác.
"Ngô ma ma ngài yên tâm, Xuân Đào theo ta nhiều năm như vậy, tuy rằng không biết nói chuyện, nhưng làm người thành thật bổn phận, cũng là hài tử lớn lên dưới mí mắt của ngài, ngài còn không yên tâm sao?"
Lan Tâm cười khẽ một tiếng, hòa giải một cái, đưa Ngô ma ma ra ngoài.
Những lời này, là nói cho Xuân Đào, cũng là nói nàng.
Xuân Đào là nha hoàn thϊếp thân ở bên cạnh mẫu thân của nàng sinh ra.
Và bọn nàng cũng giống như hai chị em, gặp phải hoàn cảnh tương tự.
Cho nên hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Sự khác biệt duy nhất là mẫu thân của nàng bị lừa bởi những lời ngọt ngào của một kẻ thư sinh nghèo khó vào kinh thành để đi thi, sau khi sinh nàng ra thì lại bị hắn ta ghét bỏ.
Mà mẫu thân của Xuân Đào thì bị khách nhân say rượu trong lầu ép buộc, ngay cả một câu nói cũng không có, ngây ngô lại mờ mịt, cũng không biết phải uống canh tránh thai.
Ai, đều là người đáng thương cả.
Sau khi tiễn tú bà đi, nàng giương mắt nhìn cảnh tượng phồn hoa dưới lầu náo nhiệt ồn ào, trong lòng lại than thở một tiếng, nữ tử trong tòa lầu này, lại có người nào không phải là người khổ mệnh?
Giống như bèo dạt, gió cuốn, mưa rơi, người không có gốc rễ, không có nơi nhà để về.
Nàng nghĩ đêm nay có thể gặp được một nam tử hứa hẹn cả đời trong tương lai của nàng, bất kể là làm thϊếp hay là làm ngoại thất, nổi danh hay vẫn là vô phận, đều muốn so với ở trong lầu thanh lâu này lại đều tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Thật không may.
Nàng tự giễu cười, khi còn bé luôn nghe lão nhân trong lầu luôn ở sau lưng nói mẫu thân của nàng rất là ngốc, bị một thư sinh nghèo lừa gạt, cuối cùng lúc phát hiện ra mình đã mang thai nên phải xám xịt trở về thanh lâu hoa tàn ít bướm còn phải tiếp khách.
Nàng đã từng cho rằng sự thật đúng là như vậy.
Cho đến bây giờ, nàng nhìn đám người đông đúc náo nhiệt ở dưới lầu, lại không biết trong tương lai, nàng cũng chờ mong có thể có một người như vậy xuất hiện.
Ngay khi Lan Tâm tự oán một mình, nàng lại không biết, sau lưng có một đôi mắt ác độc, đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
"Dang~" một tiếng chiêng trống, đánh thức Lan Tâm từ trong hồi ức hoàn hồn trở lại thực tại.
Trên sân khấu dưới lầu, tú bà đã đứng lên trên đài sân khấu rộng lớn.
"Các vị đại nhân, các vị công tử, hôm nay các vị đến Xuân Hoa lâu của ta, thật sự là bồng bềnh sinh huy ."
" Ngô ma ma ta cũng không nhiều lời nữa, nói vậy mọi người cũng đều rõ ràng vở kịch lớn của đêm nay, phía dưới, để cho chúng ta mời, tháng trước năm nay hoa khôi kinh thành đoạt được quán quân cũng chính là Lan Tâm cô nương lên sân khấu hiến nghệ."