Chờ đợi không thể nghi ngờ là lâu dài. Cố Phù Du nằm ở trên giường cả ngày, nhìn chằm chằm trần nhà. Nàng đã có mấy ngày không ngủ, bởi vì nhắm mắt lại thì sẽ nghĩ đến những cảnh đó trong mơ, nàng sợ sẽ mơ một giấc mơ như vậy, người tu tiên không ngủ mấy ngày cũng không sao, nhưng lo lắng cùng sợ hãi vẫn làm cho nàng tiều tụy đi nhanh chóng.
Mỗi ngày người Tả gia đều đến đưa cơm, Cố Phù Du vẫn luôn hỏi một câu, Cố Hoài Ưu có đến không.
Những người đó cũng không nói chuyện với nàng, kỳ thật coi như nói chuyện, sao bọn họ có thể biết được việc này.
Cố Phù Du cảm giác mình đợi lâu như nửa đời vậy, rốt cuộc, Tả Thanh Phong cũng đã đến địa lao một lần nữa.
Hắn phân phó người mở cửa phòng ra, kết giới vẫn chưa lui. Cố Phù Du kề sát bên kết giới, nhìn thấy một người theo sau Tả Thanh Phong, là Tư Miểu mặc váy tím, búi tóc.
Hai mắt Cố Phù Du sáng lên, nàng vui mừng khôn xiết, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nghĩ thầm mình quả thật điên rồi, nghĩ quá nhiều, hai người bọn họ còn rất tốt. Lúc nào cũng tự mình dọa mình.
Tả Thanh Phong nâng cằm, ra hiệu Tư Miểu có thể đến gần. Tư Miểu đi tới trước kết giới, giữa hai người có một đạo kết giới, một ranh giới vô hình.
Có thể nhìn thấy nàng đã là rất tốt rồi, cũng không đòi hỏi có thể chạm vào nàng.
Cố Phù Du nói: "Tư Miểu, ngươi và Cố Hoài Ưu thế nào rồi, Tả gia có làm khó hai người không? Lục Yến Đông có giữ lời hứa không?"
Tư Miểu lẳng lặng nhìn nàng, không có lên tiếng. Cố Phù Du nhìn xung quanh, nỗ lực hướng tầm mắt ra xa, nhưng vẫn không có nhìn thấy bóng dáng của Cố Hoài Ưu: "Cố Hoài Ưu đâu? Sao y không có tới?"
Cố Phù Du nhìn về phía Tả Thanh Phong. Tả Thanh Phong xoa cằm, thở dài, như thể rất bực bội. Cố Phù Du dời tầm mắt trở lại trên mặt Tư Miểu, miễn cưỡng cười cười: "Có phải y giận ta rồi không, cho nên không muốn đến gặp ta."
Giọng nói của nàng nhỏ dần đi, thật cẩn thận gọi một tiếng: "Tư Miểu..."
"Sao ngươi không nói lời nào?"
Tư Miểu giơ tay lên, cách một cái kết giới, đặt nó lên bàn tay nàng. Cố Phù Du nhìn đôi mắt Tư Miểu, nó trống rỗng, không có một tia thần thái. Khóe mắt Tư Miểu hơi cong lên, ngày thường không nói lời nào, vẻ mặt cũng mang một chút ý mỉa mai, nhưng lúc này nhìn lại giống như là tự giễu.
Tư Miểu cười với nàng, nhưng Cố Phù Du lại cảm thấy rằng nàng đang khóc.
Nhìn đôi mắt Tư Miểu, nhìn vẻ mặt nàng, bờ môi Cố Phù Du mấp máy, sau một lúc lâu run giọng hỏi: "Tư Miểu, Cố Hoài Ưu thế nào rồi?"
"Tư Miểu, sao ngươi không nói lời nào?"
Nàng hỏi, cảnh trong mơ kia lại hiện lên, nàng không có nơi nào để trốn. Chính vào lúc này, một giọng nói vang lên ở trong địa lao: "Nhị đệ, sao đệ lại cho hai nàng gặp mặt, cũng không nói với ta một tiếng!"
Có người đến đây, là Tả Nhạc Chi, vẻ mặt hắn không vui, chất vấn Tả Thanh Phong.
Tả Thanh Phong cười nói: "Tiểu ny tử này nói không gặp được bọn họ, sao biết chúng ta không tuân thủ lời hứa, vậy thì để cho nàng gặp, cũng không phải việc gì ghê gớm."
Tả Nhạc Chi liếc Cố Phù Du, nói với Tả Thanh Phong: "Đi." Lại ra hiệu tu sĩ canh gác mang Tư Miểu đi, đóng cửa phòng lại.
Cố Phù Du vội la lên: "Tả Thanh Phong, ca ca ta đâu, ngươi đã đồng ý để ta gặp y!"
Bước chân của Tả Thanh Phong dừng lại, quay đầu nói với nàng: "Hắn không đến được..."
Tả Nhạc Chi vốn muốn ngăn hắn nói chuyện, nhưng không kịp nữa, Tả Thanh Phong đã nói: "Hắn chết rồi."
Ngay lập tức, sau gáy Cố Phù Du giống như bị đập mạnh một cái, trống rỗng. Cả người nàng toát ra mồ hôi lạnh, mất hết sức lực, dựa vào kết giới quỳ trên đất, một lúc lâu sau, ngơ ngác nói: "Tại sao... Y đã không tạo thành uy hϊếp gì với các ngươi, tại sao còn không chịu buông tha cho y."
Tả Thanh Phong nói: "Ta lấy tiên đồ đảm bảo, chuyện này không liên quan đến chúng ta. Là ca ca ngươi nghĩ quẩn trong lòng, kiên quyết muốn xông ra ngoài Cốc thành, Lục Yến Đông ngăn hắn lại, nhất thời lỡ tay, không liên quan gì tới chúng ta."
Tả Nhạc Chi lạnh lùng gọi: "Nhị đệ!" Cực kỳ bất mãn đối với việc hắn nói ra chuyện này.
Tả Thanh Phong không thèm để ý nói: "Đại ca, chuyện này cũng không phải chuyện không thể lộ ra ngoài, không phải chúng ta vi phạm lời thề, là Lục Yến Đông hắn không có chăm sóc người cho tốt, có cái gì để mà giấu giếm tiểu ny tử này, dù sao sớm muộn gì nàng cũng phải biết."
Đôi mắt Tả Nhạc Chi trượt về phía Cố Phù Du. Tính tình của Tả Thanh Phong không dối gạt người, hắn có tính tình trắng trợn không kiêng dè mà tiết lộ tất cả cho người khác, hắn cười nói: "Không phải đại ca đã định khế ước nô ɭệ với nàng sao, coi như nàng biết rồi, còn có thể làm được gì chứ? Có gì đáng sợ đâu."
Tả Nhạc Chi im lặng, hồi lâu mới thả lỏng, thở dài một tiếng: "Đệ nên thông báo với ta một tiếng trước. Ngày mai chính là Tiên Môn Thịnh Hội, nếu như nàng xảy ra vấn đề gì, sẽ khiến cho ba châu bất mãn."
"Ta thật ra rất muốn nói, nhưng đại ca rất bận rộn, tìm khắp nơi cũng không thấy huynh."
Tả Nhạc Chi phất tay áo, để tu sĩ đóng cửa phòng lại. Cố Phù Du vẫn luôn quỳ gối ở đó, lúc cửa phòng khép lại. Nàng từ trong khe hở ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Miểu, hỏi: "Tư Miểu, sao ngươi không nói lời nào?"
Cánh môi Tư Miểu khẽ mở, cửa phòng đóng sầm lại, ngăn cách hai bên. Tả Nhạc Chi và Tả Thanh Phong mang theo Tư Miểu ra ngoài, đi được nửa đường, Tả Nhạc Chi hỏi Tả Thanh Phong: "Nàng xảy ra chuyện gì?"
"Hả?" Tả Thanh Phong thấy Tả Nhạc Chi phát hiện Tư Miểu khác thường, bèn giải thích: "Cô nương này có miệng lưỡi rất độc, trên đường đi thăm hỏi mười tám đời tổ tiên của Tả gia."
Tả Thanh Phong vỗ vỗ mặt, cười nói: "Ta nghe xong da mặt đều tức đến hoảng. Thiên Lãng hỗn tiểu tử kia nhân lúc ta không chú ý cắt đầu lưỡi nha đầu này."
Tả Nhạc Chi nói: "Thiên Lãng đứa nhỏ này cũng quá dễ kích động." Hắn lại liếc về sau một chút. Tư Miểu không khóc cũng không ồn ào, thậm chí có thể bình tĩnh đi cùng với bọn họ, thái độ này làm hắn cau mày, suy nghĩ một lúc, nói: "Vẫn là đưa nàng về trong phủ của Lục Yến Đông đi."
Nếu như những người đã quy hàng của thành Tiêu Dao đều chết hết, đến lúc đó hai châu Tây Bắc sẽ bắt lấy những việc này tới nói, rất khó đối phó. Một nữ tử mà thôi, không có gì lợi hại, có thể giữ lại cũng liền giữ lại.
Sau khi đoàn người rời đi. Cố Phù Du quỳ trên đất hồi lâu, không phát ra tiếng động, bóng tối nhấn chìm nàng, lòng nàng đã không chịu nổi sự chênh lệch to lớn từ vui mừng đến tuyệt vọng, dây đàn kéo lấy tia lý trí cuối cùng bang một tiếng, đứt đoạn.
Nàng bật cười, điên cuồng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cuối cùng, nàng ôm lấy mình, thấp giọng nói: "Ca ca, sao huynh có thể bỏ ta lại. Một mình sống sót, ta sợ."
Ngày mai chính là Tiên Môn Thịnh Hội, những ngày qua, từ những lời trong cuộc trò chuyện của tu sĩ canh gác, lại liên hệ với những lời Tả Nhạc Chi nói với Lục Yến Đông trước khi rời đi phủ thành chủ, nàng đã có thể đoán được Tiên Môn Thịnh Hội này là vì nàng mà tổ chức, không đúng, nên nói là vì Kỳ Lân Tủy mà tổ chức.
Đến lúc đó người có máu mặt của Hư Linh Tông và Bích Lạc Tông đều sẽ đến, có lẽ Tây Châu Thương Ngô Tông, Bắc Châu Khiển Vân Tông cũng sẽ phái người đến đây, đến xem dị bảo của thế gian.
Sau khi người Tả gia đến đưa cơm một lần nữa. Cố Phù Du mở cơ quan, xuống dưới đất. Linh thú kia thấy nàng xuống dưới, phát ra âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp, như đang chào hỏi với nàng. Cố Phù Du đi đến trước cột đá sắc nhọn, duỗi tay vạch một đường ở trên cổ tay, máu tươi phun ra. Linh thú hơi sửng sốt, gầm nhẹ hai tiếng ngắn ngủi.
Cố Phù Du đi tới trước mặt nó, đưa tay ra, nói: "Đến đây."
Linh thú này ngơ ngác nhìn cánh tay nàng. Cố Phù Du cười nói: "Đây chính là bảo bối người khắp thiên hạ đều khao khát, ngươi không muốn sao?"
"Há miệng ra."
Linh thú nghe lời nàng, há miệng ra, máu chảy như bàng bạc, chảy vào trong miệng linh thú.
Chỉ trong chốc lát, vết thương trên tay Cố Phù Du đã khép lại. Không biết Đỗ Phán đã cho nàng dùng linh đan diệu dược gì, trừ khi một đòn trí mạng, nếu không vết thương đều sẽ khép lại, tuy nàng muốn chậm rãi mất máu mà chết, nhưng sợ mất máu quá nhiều, ngất đi, không chết được, ngược lại để cho người Tả gia phát hiện.
Cố Phù Du lại vạch tay trái, vẫn đem máu tươi đưa đến trong miệng linh thú. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, nói: "Tả gia không từ bất cứ thủ đoạn dơ bẩn nào, cuối cùng cũng có được thứ này, nhưng ta không muốn để bọn họ thực hiện được, bọn họ không xứng dùng nó."
Cố Phù Du nhìn đôi mắt vàng của linh thú, nhìn đôi mắt đó, nàng có thể có được một chút an ủi, cho dù an ủi này nhỏ bé không đáng kể.
"Ngươi giúp ta..."
Linh thú hàm hồ đáp một tiếng. Cố Phù Du đã ở cùng nó một khoảng thời gian, một ít cảm xúc đơn giản của nó, nàng đại khái có thể hiểu được. Nó đang đáp lại.
Cố Phù Du nói: "Ăn ta đi."
Linh thú kia lập tức mở to mắt, tròn vo, đầu nó rụt về phía sau, ngay cả máu cũng không uống.
Cố Phù Du nói: "Ăn ta, linh lực của ngươi sẽ khôi phục, tu luyện sẽ có hiệu quả hơn nhiều, sớm muộn gì sẽ có một ngày ngươi thoát khỏi xiềng xích, ra khỏi nơi này, có cái gì không tốt." Nàng đã sinh lòng muốn chết, nhưng cho dù chết, nàng cũng không muốn có một chút Kỳ Lân Tủy nào rơi vào tay Tả gia. Chỉ dùng cái dùi đá kia, nàng sợ sẽ có lỡ như, lỡ như cuối cùng vẫn còn tiếp tục sống sót, Tả Nhạc Chi tất nhiên sẽ không cho nàng cơ hội tự sát lần nữa.
Nhất định phải một đòn mất mạng, cách tốt nhất chính là đút cho linh thú này, để Tả gia không chiếm được một chút Kỳ Lân Tủy nào, cũng để cho nó có cơ hội đi ra ngoài, đây là cách vẹn cả đôi đường.
"Ngươi không muốn ra ngoài sao?"
Linh thú gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, biên độ cực thấp nhưng ý được biểu đạt rõ ràng. Nó muốn đi ra ngoài nhưng không muốn ăn nàng.
Cố Phù Du nói: "Ta không muốn cả đời cố thủ ở đây, nhìn bọn họ dùng người thân của ta từng bước thăng tiến, xuân phong đắc ý."
Cố Phù Du tiến lên hai bước về phía nó: "Nếu là ngươi, ngươi có thể hiểu được ta. Ngươi giúp ta đi, cho dù là gϊếŧ ta cũng được."
Linh thú co rút nhìn nàng một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đưa đầu ra, duỗi đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ máu trên cánh tay nàng. Cố Phù Du nghĩ, có lẽ nó vẫn không muốn ăn nàng.
Nàng cảm thấy buồn cười, mình chỉ quen biết linh thú này một thời gian ngắn, dù cho thú tính vẫn còn tồn tại nó cũng không muốn ăn nàng rồi chạy trốn, nhưng Tả gia và nàng cùng là Nhân tộc, lại không từ thủ đoạn nào, hận không thể lột da rút gân nàng, mυ'ŧ máu hút tủy nàng. Lòng tham làm cho bọn họ còn đáng sợ hơn cả dã thú.
Cố Phù Du không khỏi thất vọng, có lẽ nàng thật sự phải dùng cái dùi đá kia tự sát, nhưng cho dù có thể chết, nói không chừng vẫn sẽ cho Tả gia thu được một ít Kỳ Lân Tủy ở trong cơ thể nàng, nàng không cam tâm.
Nàng đang nghĩ cách. Linh thú gầm nhẹ một tiếng, Cố Phù Du nhìn về phía nó. Nó đang duỗi dài đầu lưỡi ra, ngày thường đầu lưỡi ở trong miệng không dễ phát hiện, duỗi ra mới có thể phát hiện nó vô cùng dài. Nó đâm đầu lưỡi vào trên đá nhọn, khi rút lại thì không có nhìn thấy cái gì, khi duỗi đầu lưỡi ra trước mặt Cố Phù Du, nàng mới phát hiện có chất lỏng chảy ra từ đầu lưỡi nó, chỉ vì máu kia là máu đen. Lưỡi của nó cũng là màu đen, cho nên không rõ ràng.
Cố Phù Du nâng hai tay, hứng dòng máu đen kia ở trong lòng bàn tay, máu kia được ánh sáng của Dạ Minh Châu chiếu rọi mới có một chút đỏ sẫm, tỏa ra mùi hương kỳ dị. Cố Phù Du nhìn nó, hỏi: "Thứ này có thể giúp được ta sao?"
Linh thú a thấp một tiếng. Cố Phù Du uống nó không hề có chút do dự nào, mỉm cười nói: "Đa tạ ngươi."
Máu kia chảy vào trong cổ họng, giống như là lửa thiêu, chảy vào trong dạ dày, tựa như trăm ngàn thanh đao đâm vào. Cố Phù Du rêи ɾỉ một tiếng, thấm ra một chút mồ hôi lạnh. Nàng có linh cảm, trong máu con linh thú này có kịch độc vô cùng hung tàn, nói không chừng có thể hóa nàng thành một vũng máu loãng, cũng có thể ô nhiễm máu tươi của nàng. Toàn thân nàng rất đau, nhưng lại rất sung sướиɠ.
Nàng hoãn một lúc, đứng dậy, nói: "Ta phải đi về, có lẽ sau này sẽ không thể gặp lại." Tuy nàng muốn cởi bỏ xiềng xích cho nó, nhưng linh lực bị phong lại, trên người không có bùa chú pháp khí, không giải được trận pháp, đinh thép kia giống như vật thật lại cắm vô cùng sâu, nàng không có sức rút ra, chỉ có thể đút cho nó một chút máu của mình mà thôi.
Cố Phù Du đi tới bậc thang. Phía sau truyền đến tiếng linh thú gầm nhẹ, ô ô yết yết, như tiếng trẻ nhỏ khóc thét. Cố Phù Du xoay người lại nói với nó: "Ngươi phải cố gắng tu luyện. Một ngày nào đó, ngươi nhất định phải phá tan xiềng xích, thoát ra khỏi đây."
Nàng trở về phòng, mới khép cơ quan lại, cửa phòng đã bị đẩy ra. Tu sĩ kia thấy nàng ghé vào gầm giường, cảnh giác nói: "Ngươi đang làm gì?"
Cố Phù Du chậm rãi đứng dậy, nói: "Không làm gì cả."
Tu sĩ kia lại nhìn qua, mới cùng một kẻ khác tiến lên, muốn dẫn nàng đi Chu Lăng đoạn đài.
Chu Lăng đoạn đài, Cố Phù Du đã từng nghe nói, đứng ở trong mây mù, đón ánh sáng mặt trời, đối với Tả gia mà nói, giống như đại điển thượng triều của đế vương thời cổ.
Lúc nàng đến, trên Chu Lăng đoạn đài đã có rất nhiều người, không có ai mà không phải là thần thanh cốt tú, phong thái tôn quý. Có rất nhiều người Cố Phù Du không quen biết, nhưng từ trang phục cũng có thể nhận ra những người này đều là người của Tứ Tông. Trên bảo tọa ở Chu Lăng đoạn đài có một người đang ngồi, vừa vặn đang nhìn xuống nàng, khóe miệng hơi trầm xuống, mặt mày uy nghiêm, dáng dấp giống như pháp tướng nhìn thấy vào ngày đó, chính là tông chủ Hư Linh Tông, Tả Thái Tuế. Bậc thang bên dưới bảo tọa của hắn, đứng ở hai bên trái phải là Tả Nhạc Chi và Tả Thanh Phong.
Tả Nhạc Chi nói: "Máu trên người nữ tử này chính là Kỳ Lân Tủy."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, nàng giống như giá treo, những ánh mắt đó lột sạch nàng, nàng tựa như đang trần trụi đứng trước mặt bọn họ.
Một người đặt hai tay vào trong tay áo, nói: "Tả huynh. Kỳ Lân Tủy này là vật đoạt huyền cơ của thiên địa, là sự ngưng tụ tinh hoa của vạn vật, là kỳ bảo giáng sinh, vốn nên là bảo vật mà trời xanh ban tặng cho tất cả những người tu tiên trên thiên hạ, ta tự hiểu rằng, nếu hôm nay muốn chia, hẳn là phải đối xử bình đẳng."
Cố Phù Du cười nhạo hai tiếng, sao, bây giờ nàng không còn tính là người, mà là vật sở hữu của trăm triệu người trên thiên hạ, là đồ vật nên thuộc về bọn họ. Nàng nói: "Cái gì gọi là trời xanh ban tặng, cũng trở thành cái khố đựng lòng tham của các ngươi. Thương Ngô Tông, hiền lương nhân đức, hoàn toàn là nói bậy."
Trưởng lão Bích Lạc Tông lạnh nhạt nói: "Kỳ Lân Tủy vật này, có thể khiến cho toàn bộ Nhân tộc lên một tầng cao hơn ở trên Tu Tiên giới, làm một đường tu tiên càng thêm huy hoàng, có thể kéo dài sự phồn thịnh cho tiên đạo của con cháu muôn đời, là công đức vô lượng. Thành Tiêu Dao các ngươi vì lợi ích của bản thân mà cấu kết với tộc khác, bỏ tiên đồ của Nhân tộc không màng, tất nhiên không thể hiểu được đại nghĩa trong đó."
Cố Phù Du châm chọc nói: "Trưởng lão thật là cao thượng. Xấu tất bày thiện tự mình giải quyết, tà tất lừa gạt làm người chính trực, người làm việc ác, ai sẽ nói mình là kẻ ác, đều nói mình tạo phúc cho bá tánh thiên hạ."
Cố Phù Du lạnh lùng nhìn Tả Thái Tuế: "Tả gia đều đem lòng tham lộ ra bên ngoài, là chân tiểu nhân." Lại nhìn về phía trưởng lão: "Các ngươi miệng đầy muôn đời thiên thu, là ngụy quân tử. Cá mè một lứa, kẻ tám lạng người nửa cân."
Tả Nhạc Chi cười híp mắt nói: "Nàng chắc là vì chuyện của thành Tiêu Dao lòng sinh oán giận, mới nói năng lỗ mãng, cũng là Tả gia ta không có xử lý thỏa đáng, các vị không cần lo lắng."
Lúc này, cũng chỉ có người của Khiển Vân Tông ngồi một góc, yên lặng không nói.
Cố Phù Du nghiêng đầu nhìn Tả Nhạc Chi, cười nói: "Mỗi một người ở đây đều vì Kỳ Lân Tủy mà đến, các ngươi thống trị một châu, ta không tin các ngươi ngu ngốc bất tài, không nhìn thấu màn kịch của Tả gia, thế nhưng không có một ai vì thành Tiêu Dao ta mà nói chuyện. Thiên hạ rộn ràng, tất cả đều vì lợi ích."
"Người như các ngươi, không xứng có được Kỳ Lân Tủy. Suy cho cùng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước [1] công dã tràng."
[1] Hoa trong gương, trăng trong nước hay Hán Việt là kính hoa thủy nguyệt, ý chỉ những thứ hư ảo không có thật
Tả Nhạc Chi nhìn nàng, không nói gì. Giờ phút này Cố Phù Du đã cảm thấy toàn thân đau đớn, từ dạ dày lan tràn ra, đau đến nàng đổ mồ hôi lạnh, nàng hít vào một ngụm khí lạnh, cười với Tả Thái Tuế: "Nếu như trời xanh có mắt, chắc chắn để Tả gia ngươi có nhân quả báo ứng, tiền đồ hủy hết, đoạn tử tuyệt tôn, muốn trở thành tiên ư? Nằm mơ!"
Tả Thái Tuế đứng dậy, quát lạnh một tiếng: "Làm càn!" Giọng nói giống như âm thanh từ thời hồng hoang viễn cổ, đè mạnh xuống, khiến người sợ hãi.
Cố Phù Du đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, không chống đỡ nổi ngã xuống đất, cơ thể giống như bị lăng trì, da thịt như bị dao cắt xuống từng chút từng chút một. Nàng cau mày, đau đớn không thể tả.
Đau quá.
Tả Nhạc Chi thấy thế cả kinh, vội vã nói: "Cha." Cho rằng Tả Thái Tuế làm Cố Phù Du bị thương.
Tả Thái Tuế: "Cũng không phải..." Lúc nãy hắn cũng không dùng linh lực, tại sao...
Vẻ mặt Tả Thái Tuế thay đổi, nói: "Đỗ Phán!"
Đỗ Phán vội vàng tiến lên kiểm tra thương thế của Cố Phù Du, mới vừa tiếp xúc được tới Cố Phù Du, Cố Phù Du vung tay, máu đen kia vung lên người Đỗ Phán, dính vào ống tay áo, thế nhưng bóc khói xì xì.
Người trên Chu Lăng đoạn đài vì biến cố này mà kinh hãi. Tả Thái Tuế nói: "Đỗ Phán, cứu nàng, đừng để cho nàng chết!"
Tả Nhạc Chi và Tả Thanh Phong vội vàng bước xuống bậc thang. Người của chúng tông môn cũng không khỏi hơi tiến lên.
Thất khiếu của Cố Phù Du bắt đầu chảy máu đen, cả người nàng dường như muốn hóa thành một vũng bùn đen. Nàng nỗ lực đứng dậy, vung máu trên người lên những người đó, cười nói: "Không phải các ngươi muốn thứ này sao, cho các ngươi, đều cho các ngươi!"
Ánh mắt của những người kia kinh dị, nhìn người này phát điên. Cố Phù Du loạng choạng bước vài bước, nhận ra đã đến đại hạn [2], căm tức nhìn về phía Tả Thái Tuế, dùng sức lực cuối cùng hét lên: "Hư Linh Tông, kết cục của các ngươi, ta ở dưới Địa Ngục mở to mắt mà nhìn!"
[2] Đại hạn: hạn lớn, sắp chết
Nói xong câu đó nàng liền ngã xuống đất. Nàng có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần dần hòa tan, nàng biết đến cuối cùng sẽ không còn sót lại thứ gì. Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt.
Trước khi tầm mắt biến mất, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng trên bầu trời, giống như một đám mây.
"A Man!!!"
Xung quanh tối đen, chẳng có gì cả.
Nàng đang đi về phía trước thì nghe thấy tiếng gọi, dừng bước, quay đầu lại, nghĩ thầm, là ảo giác mà thôi, trên cõi đời này sẽ không còn ai gọi nàng là A Man nữa.
Nàng quay đầu lại, tiếp tục bước vào trong bóng tối, không hề dừng lại.
------
Hết quyển 1.
Lời của Editor:
Thế là xong một sự tích "hồng tiêu hương đoạn Ly Hận Thiên".