“Trẫm biết các vị đều là những nam nhân ưu tú trong thiên hạ……” Sáng sớm ngày thứ ba, bọn họ đã bị thúc giục rửa mặt, sau đó tới đại điện bái kiến Phượng Đế cùng đế hậu.
Phượng Đế một thân kim sa long bào, giữa môi một mạt hồng, giữa trán điểm một nốt chu sa, mặt mày thể hiện có chút uy nghiêm. Ngồi bên cạnh đế hậu, thật đúng gọi là “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”, hắn một thân tố sam, biểu tình ôn hòa, mặt mày như là một bức tranh thủy mặc được cẩn thận tạo nên, nhất cử nhất động đều là ôn tồn lễ độ. Có lẽ là bởi vì thân thể ốm yếu, sắc mặt không giống người bình thường hồng nhuận, màu môi cũng hơi nhạt.
Sau khi bọn họ vào điện, sự chú ý của Phượng Đế chưa rời quá Đế Hậu, như thế có thể thấy được nàng đối đế hậu có bao nhiêu yêu thương.
Sau khi Phượng Đế mở miệng, các tú quân đều cúi đầu gật đầu, còn có một số cá biệt nhát gan, thân thể nhịn không được mà run rẩy. Mà suy nghĩ của Thanh Hà đã sớm chạy đi đâu, nàng đang ở cùng hệ thống cò kè mặc cả.
Nếu ta quan sát người khác làʍ t̠ìиɦ, ở bọn lúc họ động tình được đến nước mắt……
【 không được, cần thiết là ký chủ ngươi cùng người khác phát sinh. 】
Kia ba giọt nước mắt của cùng một người……
【 không được, thỉnh ký chủ suy nghĩ cẩn thận, không cần ý đồ bóp méo nhiệm vụ. 】
Nhưng ta rõ ràng là một người đáng yêu, như thế nào có thể đột nhiên biến thành.....
【 ký chủ xin đừng phát biểu điều trái với sự thật, hệ thống kiểm tra đo lường đến ngài nóng lòng muốn thử chỉ số đã vượt qua 90%. 】
……
Mới không có!
【 bổn hệ thống biết ngài hứng thú, có gan khám phá, hơn nữa lòng hiếu kỳ phi thường đại, hệ thống tin tưởng ngài nhất định có thể! ( _)】
?? Hệ thống khi nào sẽ có biểu tình như vậy??
Đừng cho là ta không biết ngươi chính là muốn cho ta làm chuyện xấu!
“Thanh Hà! Thanh Hà!” Bên cạnh Minh Nguyệt sốt ruột nhỏ giọng chọc nàng.
Nàng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu phát hiện tất cả mọi người trên điện đều đang nhìn mình.
Đế hậu nhìn bên người công công liếc mắt một cái, công công lập tức hiểu ý, giương giọng nhắc nhở nói, “Thanh tú quân, tài nghệ biểu diễn bắt đầu rồi, ngài chính là cái thứ nhất, ngài cũng không nên khẩn trương a!”
Phượng Đế đã có chút không vui mà nhíu mày, Thanh Hà suy tư mà nghĩ, trở lại trạng thái ban đầu, cười hành lễ, “Làm phiền công công lấy một cây đàn cổ tới.”
Nàng không nhanh không chậm mà ở trước đàn cổ ngồi xuống, tay nhẹ vỗ về huyền cầm, trong lòng tán thưởng này cầm thật là một cây đàn tuyệt phẩm.
Lúc sinh thời Thanh Hà có học đàn cổ được mười năm, tuy không thể nói tới đẳng cấp xuất thần nhập hóa, nhưng vẫn là có thể tự mình một phen tạo nghệ. Hiện giờ cũng có thể lấy ra tới tài nghệ của mình, có thể so ngâm thơ làm phú, hoặc là đem ra lòe thiên hạ cũng tốt.
Nàng tập trung đánh đàn, đầu ngón tay gạt ra một chuỗi tuyệt hảo âm thanh, tiếp theo âm phù liền giống cao sơn lưu thủy mà chảy ra.
《 xuân giang hoa nguyệt dạ 》……
Đế hậu ngồi trên tòa theo bản năng mà ngạc nhiên, tay nắm chặt quần áo, “Năm nhuận, giúp ta lấy ống tiêu đi.”
“ Vâng”
Phượng Đế cau mày nghiêng đầu xem hắn, còn hơi có chút lo lắng thân thể hắn, nhưng thấy hắn rất ít đối với cái gì đó hứng thú liền không có mở miệng ngăn lại.
Thời điểm tiếng tiêu hợp lại với tiếng đàn, người nghe đều có loại viên mãn cảm giác.
Thanh Hà có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Đế Hậu cầm ống tiêu ở hợp tấu, hắn ánh mắt đầy nước ôn nhuận, nhìn về phía chính mình ánh mắt còn mang theo ý cười, tiếng tiêu phát ra thế nhưng cùng tiếng đàn của mình phối hợp không sai biệt lắm.
Đây là —— cao sơn lưu thủy ngộ tri âm sao?
Thanh Hà có chút ý cười, giai điệu đánh ra cũng càng thêm lưu sướиɠ tiêu sái.
Sau khi kết thúc, mọi người đều kích động mà vì bọn họ vỗ tay, Phượng Đế lúc này tựa hồ cũng cực kỳ sung sướиɠ, “Thưởng, ban quý nhân.”
“Tạ Phượng Đế.” Thanh Hà hành lễ sau liền lui xuống, nàng nhưng không nghĩ lại cành mẹ đẻ cành con.
Mặt sau trong quá trình, Thanh Hà có thể cảm thấy một cổ tầm mắt như có như không mà nhìn về phía mình, nàng ngẩng đầu đi tìm, rồi lại tìm không thấy.
Thanh Hà nhíu mày, trong lòng hiện lên một ít suy đoán.