“Phượng Đế đối đế hậu thực tốt sao?”
“Đồn đãi Phượng Đế yêu thích nhất chính là đế hậu, quả là đúng thật. Đế hậu ôn lương hiền thục, bộ dạng, khí chất đều là nhất đẳng, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, còn có tiếng nói trong hậu cung, nghe nói Phượng Đế nửa tháng đều ở đế hậu chỗ đó đâu.”
“Kia bụng của đế hậu mấy năm nay cũng không có tin tức?”
“Đúng vậy, nhưng điều đó cũng không thể lay động vị trí của đế hậu trong lòng Phượng Đế.”
Vào lúc cơm chiều, Thanh Hà nghe bên cạnh tú quân ở tán gẫu, trong lòng nghĩ chính mình nhiệm vụ.
Nhiệm vụ lần này có chút kỳ quái…… Muốn thu thập nước mắt khi động tình của ba vị tú quân, cộng ba điểm sinh mạng.
Đi đâu để lấy hắn động tình nước mắt đâu? Thanh Hà lâm vào suy tư.
Ngồi ở bên cạnh Thanh Hà, Minh Nguyệt nhưng thật ra có chút kỳ quái, hoặc là nói sao khi việc kia xảy ra hắn liền có chút không được tự nhiên, tối hôm qua còn mơ thấy giấc mơ kỳ lạ.
Tưởng tượng đến cảnh trong mơ, Minh Nguyệt liền đỏ mặt.
Tới rồi buổi tối, phân phối hai người vẫn luôn ngủ cùng nhau, Thanh Hà thực mau liền ngủ rồi, Minh Nguyệt lại lăn qua lộn lại, không ngủ được.
Dưới thân dươиɠ ѵậŧ trướng đến khó chịu, làm Minh Nguyệt ngủ không được, không cần xem cũng biết nó nhất định đã ngạnh lên.
Kỳ thật chỉ cần chính mình trộm giải quyết thì tốt rồi, nhưng là cùng giường còn có người, hắn lại không thể giải quyết ở trên giường. Hơn nữa Thanh Hà ngủ ở bên ngoài, hắn cũng không thể vượt qua hắn đi ra ngoài……
Thanh Hà buồn ngủ mông lung, cảm giác được người bên cạnh nhiều lần xoay tới xoay lui, hắn hơi hơi mở mắt, “Như thế nào? Ngủ không được sao?”
“Ân.” Minh Nguyệt ủy khuất mà lên tiếng.
Hắn thoáng tới gần, dươиɠ ѵậŧ đang cương lên liền đỉnh trên người Thanh Hà.
Thanh Hà trong lòng hiểu ra nguyên nhân, đôi mắt buồn ngủ mê ly mà ngáp một cái, làm Minh Nguyệt xoay người dựa vào chính mình trong lòng ngực, duỗi tay thế hắn giải quyết.
Vào lúc đôi tay kia nắm hướng chính mình chim nhỏ, khuôn mặt tuyết trắng của Minh Nguyệt đỏ ửng, thân thể căng chặt mà cứng đờ.
Chính hắn không phải không có tự an ủi quá, bất quá…… Bất quá cảm giác của một đôi tay xa lạ thật sự quá khác…… Trong lòng đối với hành động tiếp theo của đôi tay kia lại sợ hãi lại chờ mong.
Minh Nguyệt tưởng cự tuyệt, chính là lời nói ngạnh cổ họng, như thế nào cũng nói không nên lời.
Hắn hơi thở không xong, trái tim nhảy vừa nhanh vừa mạnh, đôi mắt khép hờ, lông mi bất an mà run rẩy, trong bóng đêm sở hữu cảm quan đều tập trung tại chỗ dưới thân kia.
Thanh Hà móc ra Minh Nguyệt chim nhỏ ở trong tay xoa bóp, trên dưới vuốt ve, giúp hắn tự an ủi lại dùng động tác không quy củ.
Trong chốc lát sau, Minh Nguyệt cắn môi bắn ra tới, hắn còn chưa kịp bình ổn cảm xúc, liền nghe được phía sau Thanh Hà nhàn nhạt nói “Không còn sớm, ngủ đi”.
Hắn trong lòng mạc danh có chút mất mát, lôi kéo chăn, lại tiểu tâm cẩn thận mà hướng Thanh Hà trong lòng ngực lại gần chút, Minh Nguyệt mới yên tâm ngủ.