Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng

Chương 34: Huyền Ma Tông bại lui

Editor: Lê Hân

Beta: Ngọc Lym

"Tinh nhuệ Tây Lương ở đâu?!"

Một tiếng quát chợt vang lên, tóc đen của Hoa Hùng tung bay, giống như sấm chớp điếc tai, vang vọng bốn phương.

"Ở!!"

Hai trăm người chạy ra, tốc độ nhanh như tia chớp, sắc mặt đều vô cùng lạnh lùng, băng lãnh vô tình, lẳng lặng đứng sau lưng Hoa Hùng, như một cây giáo, phong mang sắc bén, khí thế ngút trời!

"Chiến!"

Thân thể nhuộm máu thẳng tắp như núi, trong tay nắm chặt đại đao, Hoa Hùng thét dài!

Ầm!

Khí thế bùng nổ ngập trời, trong nháy mắt hai trăm tên tinh nhuệ Tây Lương di chuyển, sát khí xông thẳng lên trời, huyết khí tràn đầy, sát khí cuồn cuộn khuấy động hư không, cuối cùng, bọn họ giống như một con Thiên Hổ, lấy Hoa Hùng làm đầu hổ, há miệng rít gào về phía Hạ Nguyên!

Sóng âm huyết sắc cuồn cuộn bao phủ tất cả, toàn bộ hội trường gió nổi mây phun, tràn ngập khói bụi, bên trong tầm mắt hoàn toàn đỏ ngầu!

Mọi người không biết làm sao lại lui về phía sau, mấy trận đại chiến ngày hôm nay chính là cuộc đời bọn họ ít thấy, người mạnh mẽ như thế khiến trong lòng bọn họ nóng như lửa, cực kỳ ngóng trông.

"Đây là Tông Sư sao?"

Ba người Trương Đồng Tể và Trần Khai Ngạn đứng chung một chỗ, trên mặt tràn đầy cảm thán và kính nể, còn có sợ hãi sâu sắc, đáy lòng cũng rất lo lắng. Bây giờ bọn họ cũng có thể xem như là đứng cùng một chiến tuyến với Lý Bắc Thần, nếu như Lý Bắc Thần thất bại, bọn họ phải đi con đường nào?

Lý Bắc Thần lặng lẽ nhìn, mặc dù sự xuất hiện của Huyền Ma Tông là ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần không phải Tông Sư cao giai xuất hiện, hắn sẽ không sợ hãi chút nào!

Nếu như một tên Hoa Hùng không địch lại được thì bên cạnh hắn còn có Hàn Cầm Hổ, còn có Dự Nhượng!

"Chủ công, mặc dù uy lực ban ngày của chiến trận Thiên Hổ Khiếu Nguyệt của tướng quân Hoa Hùng không bằng ban đêm, nhưng lấy hai trăm tinh nhuệ làm cơ sở cũng đủ để kéo gần khoảng chênh lệch với người này, cho dù không địch lại, tất nhiên cũng phải trên dưới một trăm hiệp!"

Ánh mắt Hàn Cầm Hổ thật độc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự mạnh yếu ở giữa, trong mắt chiến ý khuấy động, đi đến thế giới này, hắn còn chưa chiến đấu một trận đàng hoàng!

Lý Bắc Thần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt bình tĩnh.

Hạ Nguyên nhíu mày, quân trận?

Hắn đúng là đã quên mất, người này là tướng lĩnh trong quân đội hàng thật giá thật!

Nhưng cho rằng dựa vào một quân trận là có thể san bằng thực lực đối lập của song phương sao?

Thật sự là không biết cái gì!

Lạnh lùng cười một tiếng, Hạ Nguyên vô cùng khinh thường, hắn cũng không phải không gặp qua quân trận, ngay cả đại quân vương bài của Vương triều Đại Vũ, Trấn Long Quân hắn cũng từng tranh tài rồi.

Mặc dù quân trận có thể tăng biên độ nhỏ thực lực tướng lĩnh, nhưng cũng chỉ là biên độ nhỏ mà thôi!

Giữa Tông Sư Tứ Trọng và Lục Trọng, kém nhau vô cùng lớn, một quân trận nhỏ bé không đáng nhắc tới?!

Sắc mặt Hạ Nguyên lãnh khốc, trường kiếm trong tay phải chém ra, trường kiếm trong tay trái nhảy múa, ngay lập tức, từng luồng kiếm quang đen nhánh hiện lên, đồng thời một luồng kiếm mang khổng lồ chém xuống Hoa Hùng và hai trăm binh sĩ tinh nhuệ!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Sóng âm huyết sắc mênh mông như biển, va chạm với từng luồng kiếm quang, trong nháy mắt chôn vùi thành không, đôi bên tiêu tán.

Theo sát hắn phía sau, kiếm quang khổng lồ chém tới, ngang trời như một thanh Khiên Kiếm, tuyệt thế mà sắc bén!

Hoa Hùng lạnh lùng cười, trường đao vung lên, huyết quang tung hoành, hai trăm tinh nhuệ Tây Lương giống nhau như đúc, đánh ra trường đao!

Ầm!

Dường như khắp nơi đều đang chấn động, từng vết đao và vết kiếm khổng lồ ngổn ngang khắp nơi, khe rãnh mọc thành bụi, cách đó không xa, từng căn trạch viện bằng gỗ ầm ầm vỡ vụn, vụn gỗ bay đầy trời, bay tán loạn!

Trong thời gian ngắn đôi bên đã giao đấu hơn mười hiệp, tốc độ cực nhanh, lúc này Hạ Nguyên có chút khϊếp sợ, Hoa Hùng trước mắt giống như hai người khác nhau, mạnh hơn so với lúc trước rất nhiều.

Ánh mắt băng hàn, bước chân chợt bước ra, xông tới binh sĩ tinh nhuệ phía sau Hoa Hùng, hắn đã nhìn ra, thực lực của người này biến hóa, nguyên nhân đều là binh sĩ tạo thành quân trận ở phía sau!

Vậy thì, gϊếŧ binh sĩ trước!

"Hừ!"

Hoa Hùng hừ lạnh, thân hình biến hóa trong nháy mắt, giống như dịch chuyển tức thời, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hạ Nguyên, chém ra một đao!

Hả?

Hạ Nguyên có chút kinh ngạc nghi ngờ, nhìn thấy Hoa Hùng đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng lui về phía sau, sắc mặt biến ảo chập chờn.

Hôm nay là hắn tính sai, không nghĩ tới người trước mắt này lại khó chơi như vậy, rõ ràng chỉ có thực lực chỉ khoảng Tông Sư Tứ trọng, nhưng phối hợp với binh sĩ lại có thể miễn cưỡng phát huy đến chiến lực Tông Sư Lục Trọng!

Đáng sợ!

Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn cũng biết rõ, hôm nay kiên quyết không cách nào đạt được mục đích, tiếp tục chiến đấu cũng không có chút ý nghĩa nào.

Hơn nữa, đối phương còn có hai người chưa từng ra tay!

Suy nghĩ đến đây, ý nghĩ muốn rời đi bỗng nhiên sinh ra.

"Hôm nay các ngươi gϊếŧ người môn phái Độc Tàm Môn thuộc Huyền Ma Thắn, ngày sau nhất định sẽ có người đến thanh toán!"

Nhìn Lý Bắc Thần ở phía xa, Hạ Nguyên lạnh lùng nói, sau đó bước chân vừa động liền muốn rút lui.

Nơi này, hắn không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.

"Muốn chạy?"

Sắc mặt Hàn Cầm Hổ lạnh lẽo bước ra, giống như một Minh Thần hàng lâm, trực tiếp ngăn chặn đường lui của Hạ Nguyên, thân hình to lớn ngạo nghễ, tư thế oai hùng khϊếp người, ánh mắt như băng.

Sắc mặt khẽ thay đổi, hắn nhìn Hoa Hùng phía trước, lại nhìn Hàn Cầm Hổ phía sau, thanh trường kiếm thứ ba ở sau lưng bắt đầu kịch liệt rung động, giống như sẽ ra khỏi vỏ bất kì lúc nào, ra sức uống máu kẻ thù!

"Để cho hắn rời đi!"

Lúc này, Lý Bắc Thần thản nhiên lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh, Hàn Cầm Hổ lĩnh mệnh, lạnh lùng nhìn Hạ Nguyên, nhường đường.

Hạ Nguyên liếc sâu nhìn Lý Bắc Thần, không nói gì thêm, trực tiếp triển khai tốc độ hóa thành một sợi chỉ màu đen, biến mất trong nháy mắt.

Lý Bắc Thần nhìn phương hướng Hạ Nguyên biến mất, sắc mặt trầm tĩnh, đăm chiêu, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Chư vị… Liên minh Bắc Xuyên do ta đảm nhiệm làm Minh Chủ, có vị thành chủ nào còn có nghi nghị không?"

Chờ mọi người trở về chỗ cũ, ánh mắt Lý Bắc Thần hờ hững quét qua một lượt, sắc mặt như lúc ban đầu, không có gì khác với trước đó, mở miệng hỏi ý kiến.

Bây giờ Độc Tàm Môn đã bị diệt, Huyền Ma Tông bại lui bỏ chạy, liên minh Bắc Xuyên bắt buộc phải làm, không ai dám phản đối.

Ngoại trừ Lâm Trạch Dương ra, còn lại tất cả mọi người đều cung kính hành lễ, sắc mặt kính sợ: "Bái kiến Minh Chủ!"

Lý Bắc Thần khẽ mỉm cười, rất hài lòng với cục diện này, mặc dù không chết không thôi với Độc Tàm Môn, lại đắc tội với Huyền Ma Tông lớn mạnh, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, hắn có lòng tin đối đầu trực tiếp với bất kì kẻ địch nào.

Tuy nói phủ Bắc Xuyên cằn cỗi, nhưng lợi dụng tốt cũng có thể tăng cường rấ lớn cho thế lực Lý phủ!

"Được, lúc này ta cũng hứa hẹn, tương lai đại chiến bùng nổ, thành Vĩnh An sẽ che chở chư vị, ngăn cản quân tiên phong của kẻ thù!"

Lý Bắc Thần nhìn đông đảo thành chủ, trực tiếp mở miệng, lời nói cực kì âm vang, kiên định mạnh mẽ.

Có thể nhìn thấy, theo lời này của Lý Bắc Thần vừa dứt, vẻ lo lắng trên mặt mọi người nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, đặc biệt là vài thành chủ thành phủ Tề Bắc gặp nhiều lần, loại tình cảm vui sướиɠ lại càng bộc lộ rõ trên mặt.

Bọn họ vừa mới tận mắt chứng kiến thực lực của thành Vĩnh An, vượt xa so với bọn họ, có thể được Lý Bắc Thần che chở, ít nhất trong tương lai khi đại chiến bùng nổ, sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Đây gần như khiến cho bọn họ bỏ xuống một tảng đá lớn trong lòng, cả người cũng trở nên vô cùng thoải mái.

Nhưng Lý Bắc Thần rõ ràng vẫn chưa nói xong, thay đổi chủ đề, hắn trực tiếp cười nói: "Đương nhiên, tuy ta là Minh Chủ, nhưng cũng không thể vô duyên cớ vô cớ che chở chư vị, một chút thù lao vẫn cần phải có, các vị nghĩ sao?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng đại khái có thể đoán được ý của Lý Bắc Thần, chỉ là không rõ lắm, lòng tham của Lý Bắc Thần lớn đến mức nào!