Hơn nữa điều khiến Hiểu Nhu thống khổ nhất, khó có thể diễn tả bằng lời nhất chính là rõ ràng cô bài xích lσạи ɭυâи như vậy, nhưng mỗi khi nghĩ tới đêm xuân với ba ba, âʍ ɦộ của cô luôn ướt tới kỳ cục.
Đây tính là cái gì? Cô một bên trách cứ ba ba, một bên lại dư vị buổi tối sai lầm ấy, cái lỗ còn không nhịn được ngứa ngáy mà chảy ra sóng triều tao lãng, vừa nghĩ tới đại ©ôи ŧɧịt̠ của ba ba vừa không nhịn được thủ da^ʍ.
Cô còn tư cách để trách ba ba sao?.
Lúc đầu Hiểu Nhu đổ hết tất cả lỗi lầm vào chu kỳ kinh nguyệt, nhưng trên thực tế, sau khi kỳ kinh kết thúc, tình huống vẫn đang không ngừng chuyển biến xấu. Cuối cùng Hiểu Nhu không cách nào lừa mình dối người nữa, cô phỉ nhổ bản thân mình dâʍ đãиɠ, nhưng lại không cách nào ngăn cản khát vọng trong cơ thể. Hiểu Nhu rơi vào vòng xoáy mâu thuẫn.
Trần Tuấn Sinh lấy lòng mấy ngày cuối cùng cũng có hiệu quả. Sắc mặt Hiểu Nhu đã hòa hoãn lại, không còn tránh né ông nữa. Chỉ là khi đối mặt với cha, Hiểu Nhu vẫn không cách nào nhìn thẳng được. Thế nhưng điều đó không thể ảnh hưởng tới sự vui vẻ trong lòng Trần Tuấn Sinh.
Đêm nay Trần Tuấn Sinh lại làm một bàn toàn đồ ăn ngon. Ông không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát Hiểu Nhu, cũng dặn dò cô ăn nhiều một chút.
Hiểu Nhu đã không cách nào đẩy hết trách nhiệm cho cha như trước kia, cô không cách nào thản nhiên đối mặt với cha mình, chỉ có thể dựa vào việc tiếp nhận đồ ăn của ba ba để truyền tin tức mình đã tha thứ cho ông ấy.
Hiểu Nhu đang vừa uống nước trái cây vừa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, đột nhiên cánh tay tê rần, mất hết sức lực, chén cũng rơi trên mặt đất vỡ thành mấy mảnh.
"Choang!".
Ly thủy tinh rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy. Hiểu Nhu muốn thò tay xuống nhặt lên, lại phát hiện tay mình không còn chút sức lực nào. Không, không chỉ có tay, cô cảm thấy cả người mình nặng như đổ chì, chậm rãi xụi lơ trên ghế.
Sao có thể như vậy? Cô đã mắc phải căn bệnh kỳ quái gì sao?.
Hiểu Nhu đang muốn mở miệng cầu cứu ba ba, lại phát hiện dường như ba ba cũng không kinh ngạc. Chỉ thấy ba ba dùng khăn ăn lau vết bẩn bên miệng, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Hiểu Nhu, dịu dàng lại si mê sờ lên gương mặt Hiểu Nhu.
"Hiểu Nhu đừng sợ, một lúc nữa sẽ khỏe lại thôi.".
Nói xong, ông lại nâng gương mặt thuần khiết động lòng người của Hiểu Nhu lên, tham lam liếʍ mυ'ŧ môi con gái. Đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, xâm nhập vào miệng, trêu đùa cái lưỡi tươi đẹp của con gái.
"A." Trong yết hầu Hiểu Nhu phát ra một tiếng kháng nghị. Đầu óc cô liều mạng kêu la phải đẩy ba ba ra, thế nhưng cơ thể lại không có chút phản ứng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn môi ba ba liếʍ mυ'ŧ môi mình.
Lẽ nào hết thảy đều là kế hoạch của ba ba? Vậy sự áy náy lấy lòng những ngày qua tính là gì?.
Trần Tuấn Sinh mυ'ŧ ra một chuỗi dài nước bọt từ trong miệng con gái, nước bọt dính lên cằm đã được ông cạo rửa tỉ mỉ nhưng ông không quan tâm, chỉ tùy ý lau sơ qua.
Trần Tuấn Sinh gạt hết bát đũa, đồ sứ trên bàn xuống. Đồ sứ rơi trên đất phát ra tiếng xoảng xoảng thanh thúy, mảnh sứ vỡ hỗn hợp với cơm canh thành một đống hỗn độn trên đất. Nhưng Trần Tuấn Sinh hoàn toàn không còn hơi sức để ý tới những thứ này, ông ôm lấy thân thể con gái như ôm trân bảo hiếm thấy, đặt cô trên bàn cơm, đôi mắt vì hưng phấn mà đỏ bừng lên