Mỹ Nhân Ôn Nhu Bị Điên Phê Để Mắt Tới

Quyển 11 - Chương 10-2

Vừa nghe thấy điều này, toàn thân Dương Ngôn Tuấn đột nhiên đông cứng lại, một cơn lạnh lẽo tràn ngập khắp người cậu.

Hậu huyệt đột nhiên co rút lại, gắt gao mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ bên dưới, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi Liên Mặc ra vào kịch liệt.

Hình dáng côn ŧᏂịŧ của Liên Ngọc cũng ngang ngửa với Liên Mặc, nhưng đầu qυყ đầυ của hắn lại to hơn, trông cũng gớm ghiếc và đáng sợ không kém.

Nhìn cái côn ŧᏂịŧ gần ngay trước mắt, Dương Ngôn Tuấn liều mạng lắc đầu cự tuyệt, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng: "Cút! Cút ngay!"

"Sư huynh, ngươi đừng cự tuyệt ta như vậy, được không? Sư huynh rõ ràng không có cự tuyệt Liên Mặc?" Liên Ngọc ủy khuất nói.

Côn ŧᏂịŧ đã được đưa đến bên miệng, mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến Dương Ngôn Tuấn cảm thấy bụng sôi cồn cào: "Không..."

Liên Ngọc véo hai bên má của cậu, sau đó hắn đẩy côn ŧᏂịŧ của mình vào đó.

Miệng lập tức bị nhét đầy, nước mắt ở hai mắt Dương Ngôn Tuấn lăn dài, khẩn cầu nhìn Liên Ngọc.

Chỉ là ánh mắt của Dương Ngôn Tuấn rơi vào mắt Liên Ngọc liền giống như một sự mê hoặc, dụ dỗ, côn ŧᏂịŧ trong miệng trướng lên không ít, còn mơ hồ phập phồng.

Ban đầu Liên Ngọc di chuyển chậm rãi, sau đó mới bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.

Cả hai cái lỗ trên và dưới của cậu đều được lấp đầy hoàn toàn, cả hai đều dùng mười phần lực mà ra ra vào vào.

Từng lớp từng lớp ruột non co thắt điên cuồng, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng mang đến kɧoáı ©ảʍ vô cùng.

Liên Mặc khẽ rêи ɾỉ một tiếng sau đó liền xuất tinh, ngón tay hắn ta siết chặt lấy eo của Dương Ngôn Tuấn, ép bức cậu phải thừa nhận chính mình đang nuốt đống tinh d!ch của hắn ta.

Lúc này hai mắt Dương Ngôn Tuấn đã trở lên đờ đẫn, lúc côn ŧᏂịŧ bên trong xuất tinh, dươnq vật bên dưới cũng bắn ra, bắn lên đùi của Liên Ngọc.

Liên Ngọc rút côn ŧᏂịŧ ra, một sợi tơ nước được nối với qυყ đầυ, bế Dương Ngôn Tuấn lên, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ rồi nhét vào hậu huyệt bên dưới của cậu.

Dương Ngôn Tuấn bị hắn đâm côn ŧᏂịŧ vào bên trong, hoàn toàn không phản ứng lại, cậu thậm chí còn không có sức để giãy giụa.

Liên Mặc dùng đôi mắt trần nhìn chằm chằm vào hai người, hắn ta tự nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình mà an ủi.

Liên Ngọc thoải mái híp mắt, nhìn dấu vết mơ hồ trên người Dương Ngôn Tuấn, hắn lại cảm thấy không vui, hắn cúi đầu, há miệng cắn lên, tạo ra dấu vết mới che đi dấu vết cũ.

Dương Ngôn Tuấn run lên một hồi, hậu huyệt phun ra dăm thủy, bên dưới bị côn ŧᏂịŧ của hắn đè lên xen lẫn với tinh d!ch.

Liên Ngọc hừ nhẹ một tiếng, bắn toàn bộ tinh d!ch vào trong.

Dương Ngôn Tuấn chỉ có thể rêи ɾỉ mấy tiếng, thân thể bất giác căng thẳng rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại căng thẳng, cuối cùng cũng chỉ có thể nằm ở trên người Liên Ngọc, mệt mỏi nhắm mắt lại thở dốc.

Dương Ngôn cảm giác được sau lưng có một cỗ chất lỏng nóng bỏng bắn ra, hai hàng nước mắt từ trong đôi mắt vẫn đang nhắm chặt chảy ra, bụng cũng vì chứa tinh d!ch mà phồng lên, giống như một người phụ nữ đang mang thai, trông cực kỳ da^ʍ mỹ.

Một vật ấm nóng dán vào môi, môi răng cậu bị cạy ra, thứ nóng ẩm đó trượt vào trong miệng, ôm lấy đầu lưỡi cậu mà quấn quýt.

Dương Ngôn Tuấn mệt mỏi nhướng mi, một thân nóng bỏng dán ở phía sau, đầṳ ѵú bị hắn đùa bỡn kéo, dường như nghe được thanh âm của Liên Ngọc phát lên bên tai: "Sư huynh bú ʍúŧ giỏi như vậy, xem ra sau này ta phải làm phiền sư huynh nhiều rồi."

“Chúng ta sẽ luôn giám sát sư huynh, sư huynh chỉ có thể ở bên cạnh chúng ta.” Liên Mặc từ phía sau ôm lấy Dương Ngôn Tuấn, vùi đầu hắn ta ở trên cổ cậu, mê man nói.

"Một đám điên rồ." Nghe những lời của bọn họ, Dương Ngôn Tuấn đang vô cùng kiệt sức vì bị tra tấn, cảm thấy rằng bọn họ thật sự mắc bệnh nặng.

Hai người bị gọi là kẻ mất trí cũng không quan tâm, ba người bọn họ trần như nhộng, dán chặt vào nhau, giống như sẽ không bao giờ tách rời.