Lâm Mộc Báo Thù

Chương 224: "Xin nhận lời chúc của anh."

"Đạo trưởng Hoàng, anh muốn bái sư như vậy, sao không trực tiếp gia nhập Ẩn Môn? Giống như phái Tuyết Sơn kia, đừng nói Linh Ý Cảnh như của tôi, ngay cả Linh Phách Cảnh cũng có đó? Anh gia nhập phái Tuyết Sơn ở Ẩn Môn chẳng phải là tốt hơn? Hơn nữa môn phái như Ẩn Môn tất nhiên cũng có rất nhiều tài nguyên, càng có thể giúp anh tu luyện tốt hơn." Lâm Mộc nói.

Đạo trưởng Hoàng bất đắc dĩ giải thích: "Lâm Mộc tông sư, tôi là hậu duệ duy nhất còn sót lại của mạch này, dựa theo phép tắc tổ tiên, tôi không thể gia nhập môn phái khác, Lâm Mộc tông sư anh không môn không phái, nếu tôi chỉ bái anh làm thầy, đương nhiên không có vấn đề."

"Tôi hiểu rồi. Đúng rồi Đạo trưởng Hoàng, nếu bây giờ chúng ta là đồng đạo, anh không cần gọi tôi là Lâm Mộc tông sư, gọi tôi Lâm Mộc đồng đạo là được rồi." Lâm Mộc nói.

Advertisement

"Lâm Mộc tông sư, anh là cường giả Linh Ý Cảnh cao quý, Cảnh Giới tôi với anh cách xa nhau, sao tôi có thể xưng hô như vậy được, thực sự không được đâu, nếu vậy thì tôi sẽ gọi anh là tiền bối Lâm Mộc đi, dù tuổi tác của anh không lớn, nhưng thực lực lại rất cao, tôi nhất định phải tôn xưng anh để bày tỏ sự tôn trọng." Đạo trưởng Hoàng vừa cười vừa nói.

"Được thôi." Lâm Mộc cũng không quá để ý đến việc xưng hô.

"Đúng rồi, tiền bối Lâm Mộc, tôi vừa mới nhắc tới hồ Thiên Sát, anh định đến đó sao?" Đạo trưởng Hoàng hỏi.

"Đến đó xem xét một chút, sau khi đến xem tình hình thế nào rồi tính tiếp." Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc biết nếu lần này anh đi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng tại thời đại mạt pháp này, tài nguyên tu luyện vốn đã vô cùng thiếu thốn, nếu không đi tranh những tài nguyên còn sót lại kia, thì dựa vào bản thân hấp thụ Linh khí chậm rãi mỏng manh để tu luyện , căn bản không có khả năng có được thành tựu.

Nói cách khác, ở thời đại này, nếu tu sĩ không dám mạo hiểm, sẽ không có khả năng thành công.

Đã gặp được loại tài nguyên tốt như vậy, dù thế nào Lâm Mộc cũng phải đi xem một chút.

Lúc đến đó sẽ cải trang một chút cho khác đi, trước tiên cứ nấp ở một góc quan sát tình hình, chỉ cần có một chút niềm tin, Lâm Mộc đều sẽ thử.

Nếu như không có gì để tranh đoạt, anh sẽ lặng lẽ rời đi.

Một khi tham gia tranh đoạt, dù sao Lâm Mộc cũng đã cải trang, chỉ cần lúc ấy có thể làm được, sau này cũng không sợ phái Thanh Thương kia báo thù.

Còn nếu thực sự không được, có lẽ Lâm Mộc phải giả mạo phái Tuyết Sơn, giá họa chuyện này lên phái Tuyết Sơn Phái, dù sao anh cũng có lệnh bài của Trưởng lão phái Tuyết Sơn.

Bây giờ chỉ còn năm ngày trước khi tiến vào Tam Phục Thiên.

Tam Phục Thiên chia làm ba ngày sơ phục, trung phục và mạt phục.

Mười ngày sơ phục. Ngày đó ở hồ Thiên Sát, năng lực tà ác lạnh lẽo sẽ không tiêu tan cho đến ngày trung phục, có nghĩa là còn mười lăm ngày nữa, cũng đủ để Lâm Mộc chuẩn bị.

" Tiền bối Lâm Mộc, nếu anh muốn đi, vậy trước hết tôi xin chúc anh đạt được thắng lợi." Đạo trưởng Hoàng đứng lên nói lời chúc.

"Xin nhận lời chúc của anh." Lâm Mộc đáp.

Đối với hồ Thiên Sát này, Lâm Mộc vẫn cô cùng mong đợi, bây giờ điều duy nhất Lâm Mộc lo lắng chính là Phái Tuyết Sơn.

Dù sao hồ Thiên Sát cũng ở tỉnh Dương Hà, nếu anh đi đến đó thì sẽ phải đi qua tỉnh này, Lâm Mộc sợ lúc anh đến đó, Phái Tuyết Sơn sẽ lợi dụng lúc đó để ra tay trả thù anh.

Anh không ở đây, nhỡ đâu người nhà anh gặp nguy hiểm thì sao?

Bình thường mà nói, nếu Phái Tuyết Sơn tìm anh báo thù, chắc chắn sẽ ra tay với anh trước, dù sao Phái Tuyết Sơn cũng có đủ thực lực đối phó với anh, căn bản không cần mánh khóe lấy mạnh địch yếu.

Nhưng nếu Phái Tuyết Sơn tìm không thấy anh, có thể bọn họ sẽ đổi hướng ra tay với người nhà anh.