Lúc viên đạn laser chuẩn bị được bắn ra, một tiếng súng vang lên giữa rừng thông, làm đám chim trong rừng bay loạn xạ, người đàn ông cầm súng nhận ra sự nguy hiểm, vội vàng nghiêng mình né tránh, vì thế nên viên đạn bắn về phía Quý Thời Khanh cũng bị lệch hướng, vẫn không thể bắn xuyên qua đầu Quý Thời Khanh như hắn ta đã hy vọng.
Vài tiếng súng nổ liên tục vang lên trong rừng thông, gần mười tuần tra viên mặc quân phục màu xanh xuất hiện ở trước mặt mọi người, người dẫn đầu là Lục Dĩ Hành vị thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc, anh ta mặc bộ quân phục màu đen, tuyết trắng rơi trên mái tóc đen của anh ta, trong tay anh ta cầm một khẩu P452, đó là khẩu súng có tốc độ bắn nhanh nhất đế quốc, bóng lưng anh ta đứng thẳng tắp bên trong gió tuyết, trong cơn gió l*иg lộng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, thuộc hạ và rừng thông phía sau giống như đều trở thành nền cho anh ta.
Anh ta nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo, như là một thanh gươm sắc bén vừa mới được tuốt ra khỏi vỏ.
Vào tháng sáu năm nay, Lục Dĩ Hành dẫn dắt các chiến sĩ đế quốc đi ra tiền tuyến chiến đấu với Trùng tộc, nhưng gần không có tin tức nào nói anh ta đã trở về đế quốc, vậy tại sao anh ta lại có mặt ở chỗ này.
Người đàn ông và Lục Dĩ Hành nhìn nhau một lúc, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Quý Thời Khanh, Quý Thời Khanh đứng ở chỗ đó, màn đấu súng vừa rồi đã bắn trúng cánh tay trái của hắn, máu tươi ào ạt chảy ra từ miệng vết thương, nhưng hắn vẫn trước sau như một chưa từng nhíu mày lấy một cái, giống như hắn không hề cảm nhận được sự đau đớn
Người đàn ông thu ánh mắt lại, trước mặt hắn ta đã bị thuộc hạ của Lục Dĩ Hành bao vây, gương mặt dưới lớp mặt nạ kia vẫn không biểu hiện bất kỳ sự hoảng loạn nào, hắn ta khẽ cười nói: “Vận may không tệ.”
Giọng này cũng đã được trải qua xử lý, biến thành âm thanh trong phim hoạt hình vang đến tai mọi người, nghe giống như hắn ta thật tình đang khích lệ Quý Thời Khanh.
Sau khi giọng nói cất lên, người đàn ông giơ tay nhấn vào cổ tay trái trái của mình, một tia ánh sáng màu xanh nhạt lập tức bao phủ đỉnh đầu hắn ta, mọi người lập tức bóp cò súng bắn về phía hắn ta, vô số tia laser bắn lên trên người hắn ta, lại không thể gây ra bất kỳ thương tích gì cho hắn ta, hắn ta giơ tay, vẫy vẫy tay về phía bọn họ, giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói: “Tạm biệt mọi người, có duyên sẽ gặp lại.”
Sau đó hắn ta bước vào trong phi hành khí, giống như sao băng bay vụt về phía chân trời, rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Nhóm tuần tra viên theo bản năng triệu hồi phi hành khí của bản thân ra, lại bị Lục Dĩ Hành ngăn lại, anh ta thấp giọng nói: “Không cần đuổi theo, đó là cờ đen của hải tặc tinh tế, các người đuổi theo không kịp đâu.”
Bọn hải tặc tinh tế này ỷ vào thị trường ngầm và vũ khí tiên tiến, hàng năm đều cướp đoạt tài nguyên ở các tinh tế lớn nhỏ, thứ mà bọn chúng điều khiển có tên cờ đen là phi hạm có tốc độ nhanh nhất vũ trụ, cho nên đến nay đế quốc vẫn không có cách nào bắt được nhóm hải tặc tinh tế này.
“Sao hải tặc tinh tế lại xuất hiện ở chỗ này?” Thuộc hạ hỏi Lục Dĩ Hành.
Lục Dĩ Hành không nói gì, nhưng rất rõ ràng làn này bọn hải tặc đến đây chính là vì Quý Thời Khanh, ngoài nhân dân đế quốc, bọn hải tặc cũng phải chịu sự tra tấn của bệnh di truyền, mà Quý Thời Khanh vẫn luôn ngăn cản việc đưa loại thuốc mới ra thị trường, bọn hải tặc sẽ không nói đến đạo đức và pháp luật, bây giờ muốn gϊếŧ hắn cũng là điều nằm trong dự kiến.
Mà bọn hải tặc hôm nay có thể thuận lợi lẻn vào đế đô, không khiến cho bất kỳ người nào chú ý, hơn phân nửa là do có người nội ứng ở đế đô nội, hắn đã lâu không ở đế đô, những người này hẳn là đã lành sẹo quên đau, bọn chúng hẳn là nên cần một chút giáo huấn.
Lục Dĩ Hành thu lại suy nghĩ của mình, nâng chân bước tới phía trước, đôi giày đen nhánh đạp trên nền tuyết trắng, anh ta đi tới trước mặt Quý Thời Khanh, dừng bước, gương mặt không biểu cảm nói: “Tôi đưa các người về.”
Thái độ của anh ta vô cùng lạnh nhạt, như thể đang đối với một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
Quý Thời Khanh gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay trái của mình, máu tươi thấm đẫm áo khoác hắn tạo thành một vệt sẫm màu lớn, có một ít máu tươi sền sệt chảy theo cánh tay hắn nhỏ tí tách trên nền tuyết trắng.
Nhóm Giám Sát Viên xung quanh có chút do dự, lãnh đạo của bọn họ đã ra lệnh, không cho phép Quý Thời Khanh tiếp xúc gần với bất kỳ ai ngoại trừ Giám Sát Viên, ai cũng không được ngoại lệ.
Vài Giám Sát Viên liếc nhìn nhau, có người lấy thiết bị liên lạc ra chuẩn bị liên lạc với Viện Giám Sát, bây giờ bọn hải tặc đã rời đi, tín hiệu bị ngắt khi nãy bây giờ đã được kết nối lại.
Nhưng không đợi bọn họ liên lạc được với Viện Giám Sát, Lục Dĩ Hành nâng tay lên, tín hiệu xung quanh lại lần nữa bị ngắt kết nối, Lục Dĩ Hành thấp giọng nói: "Tôi đang thông báo cho các người chứ không phải hỏi ý kiến các người.”
Nhóm Giám Sát Viên nhìn nhau, việc khẩn cấp chỉ có thể linh động ứng phó, bây giờ chỉ có thể làm theo lời nói của vị thượng tướng này thôi.
Nếu không phải bọn Lục Dĩ Hành tới kịp thời, Quý Thời Khanh có lẽ sẽ phải chết ở chỗ này, tuy rằng bọn họ cảm thấy chuyện này cũng không có gì đáng tiếc, thậm chí toàn bộ dân chúng trong nước đều sẽ cảm thấy như vậy, trên mạng có mấy vạn người không ngừng nguyền rủa hắn mau chết đi, chẳng qua là không ai muốn gánh tội danh mưu sát, bây giờ có người nguyện ý thay bọn họ ra tay gϊếŧ Quý Thời Khanh, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người cảm thấy vui, nhưng nhiệm vụ của bọn họ là phải hộ tống Quý Thời Khanh an toàn trở về khu hoa hồng vàng, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì công việc của bọn họ cũng sẽ tan tành mây khói.
Nhóm Giám Sát Viên mang theo tâm trạng phức tạp bước lên phi hạm, Lục Dĩ Hành đi ở phía sau cùng, trước khi đóng cửa anh ta quay đầu nhìn về phía sau, ánh hoàng hôn đã bao phủ lên tất cả rừng thông, những bông tuyết trắng kia vẫn rơi lất phất trong gió, rừng thông được bao bọc trong ánh sáng đỏ chói mắt.
Bên trong phi hạm, Quý Thời Khanh yên tĩnh ngồi ở sau cùng, nhóm Giám Sát Viên ngồi ở xung quanh hắn.
Vết thương của Quý Thời Khanh vẫn đang chảy máu, nhưng mọi người bên trong phi hạm bao gồm luôn cả hắn đều giống như không nhìn thấy, cuối cùng Lục Dĩ Hành đi đến, người ở đế quốc đều biết, trước khi Quý Thời Khanh bị những lời gièm pha nhấn chìm, quan hệ giữa Lục thượng tướng vào hắn vô cùng không tốt, nghe nói vị nghiên cứu viên họ Tạ bị Quý Thời Khanh chèn ép kia có quan hệ vô cùng thân thiết với Lục thượng tướng, bây giờ hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Lục thiếu tướng có khi sẽ không nhịn được vị viện trưởng Quý xấu xa này mà đánh hắn một trận, nếu thật sự đánh nhau, bọn họ có nên tiến lên ngăn cản hay không đây.
Kết quả nhóm Giám Sát Viên rối rắm nửa ngày, lại nghe Lục Dĩ Hành nói với Quý Thời Khanh: “Cởϊ qυầи áo ra, miệng vết thương của cậu cần phải được nhanh chóng xử lý.”
Quý Thời Khanh từ chối: “Không cần, sẽ nhanh về tới nhà thôi.”
Lục Dĩ Hành hơi nhíu mày lại, môi mím lại thành một đường thẳng, anh ta xoay người, chọn một chỗ cách xa Quý Thời Khanh nhất rồi ngồi xuống.
Nhóm Giám Sát Viên thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuộc hạ của Lục Dĩ Hành cảm thấy phản ứng của thượng tướng của bọn họ có chút kỳ lạ, giống như học sinh tiểu học bị bạn nữ mình thích từ chối vậy, chỉ có thể giận dỗi một mình, này rất không phù hợp với tính cách của Lục Dĩ Hành.
Tốc độ của phi hạm nhanh hơn xe bay rất nhiều, nếu không có chuyện gì bất ngờ, trong vòng nửa tiếng nữa bọn họ sẽ tới khu hoa hồng vàng.
Bọn họ không còn nhiều thời gian, Lục Dĩ Hành lại lần nữa đi tới ngồi bên cạnh Quý Thời Khanh, nhóm Giám Sát Viên vừa muốn lên tiếng ngăn cản, đã bị cấp dưới của Lục Dĩ Hành đưa đến khoang phía trước.
Trong khoang sau của phi hạm chỉ còn lại hai người Lục Dĩ Hành và Quý Thời Khanh, Lục Dĩ Hành im lặng một lâu, cuối cùng cũng mở miệng, nói với Quý Thời Khanh: “Quý Thời Khanh, cậu còn muốn làm những gì.”
Quý Thời Khanh ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Dĩ Hành, trong đôi mắt xám tro kia chỉ phản chiếu bóng dáng của Lục Dĩ Hành, nhưng kỳ lạ ở chỗ, hắn rõ ràng là đang nhìn mình, nhưng Lục Dĩ Hành lại cảm thấy mình chưa từng được hắn đặt vào trong mắt.
Quý Thời Khanh nói: “Tôi muốn toàn bộ thuốc KH13 bị tiêu hủy, mong muốn sự tự do tuyệt đối.”
Lục Dĩ Hành hít sâu một hơi, anh ta thật sự rất muốn biết rốt cuộc hắn muốn làm những gì.
Bọn họ đã từng có cùng một lý tưởng, hy vọng đế quốc của bọn họ có thể càng ngày càng tốt đẹp hơn, càng mạnh hơn, hy vọng nhân dân đế quốc có thể có một tương lai tươi sáng, bọn họ sẵn sàng dâng hiến tất cả để có thể làm được điều đó, nhưng từ sau khi Quý Thời Khanh tiếp nhận viện nghiên cứu gen lại chọn đi một lối đi khác.
Bên trong phi hạm là một mảnh tĩnh lặng, ngoài cửa sổ những đám mây xám xanh cứ không ngừng lướt qua trong mắt Lục Dĩ Hành, Lục Dĩ Hành bỗng nhiên nói: “Tôi rất hoài niệm một Quý Thời Khanh đã cùng tôi thực tập ở hành tinh đỏ kia.”
Khi đó Quý Thời Khanh đem thân mình dâng hiến cho đế quốc, tràn đầy nhiệt huyết, tại sao hôm nay hắn lại trở thành bộ dạng như thế này chứ?
Quý Thời Khanh ừ một tiếng, không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì đối với lời nói của Lục Dĩ Hành.
Có ai mà không thích thời niên thiếu chứ?
Đồi núi và rừng thông bên dưới phi hạm dần được thay thế bằng những con sông uốn quanh, rất nhanh thôi bọn họ sẽ đến khu hoa hồng vàng, Lục Dĩ Hành nghĩ, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của anh và Quý Thời Khanh trong năm nay.
Khi phi hạm chuẩn bị hạ cánh, Lục Dĩ Hành nous với Quý Thời Khanh: “Thuốc KH13 rất nhanh sẽ được đưa ra thị trường.”
Quý Thời Khanh thấp giọng nói: “Không được tôi ký tên, KH13 không thể nào được đưa ra thị trường.”
Lục Dĩ Hành lại nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu đã không còn là viện trưởng viện nghiên cứu gen.”
Vẻ mặt của Quý Thời Khanh vẫn không thay đổi, có lẽ hắn đã sớm có dự cảm về kết quả này, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khu hoa hồng vàng ở trước mặt, hắn hỏi: “Lục Dĩ Hành, anh biết rõ về tác dụng phụ của thuốc KH13 sao.”
Lục Dĩ Hành nói: “Hai tháng trước KH13 đã thông qua các hạng mục kiểm tra đo lường, đã đủ tư cách để được đưa ra thị trường.”
Quý Thời Khanh nói: “Anh chắc chắn sao? Bọn họ có kiểm tra đo lường một khi ngưng sử dụng KH13 thì có chuyện gì xảy ra không?”
Lục Dĩ Hành cũng không hoàn toàn tin tưởng Tạ gia, cho nên lúc ấy anh ta đã tìm một ít người đáng tin cậy đến tiến hành kiểm tra đo lường thuốc KH13, kết quả chính là KH13 thay thế K03 tốt hơn, giúp bệnh nhân mắc bệnh di truyền giảm bớt đau đớn.
Quý Thời Khanh cứ không ngừng nói dối, Lục Dĩ Hành không có cách nào lại tin tưởng hắn, anh ta nói với Quý Thời Khanh: “Quý Thời Khanh, cậu không cần cứ chấp mê bất ngộ, thực nghiệm Saar đã thất bại, từ khi cậu bắt đầu giấu giếm kết quả thực nghiệm, cậu đã không còn xứng đáng làm viện trưởng viện nghiên cứu nữa rồi.”
Quý Thời Khanh quay đầu lại, đôi mắt xám tro bị phủ lên một tầng đau thương, lúc này hắn trông giống như một đứa nhỏ bị tất cả mọi người bỏ rơi, nhưng rất nhanh loại cảm xúc yếu đuối này đã biến mất, nhanh đến mức Lục Dĩ Hành còn cho rằng những gì mình vừa thấy lúc nãy chỉ là ảo giác.
Quý Thời Khanh lạnh lùng hỏi Dĩ Hành: “Làm sao anh biết thất bại thì chính là không có giá trị?”
Lục Dĩ Hành lắc đầu, có lẽ là cảm thấy bây giờ Quý Thời Khanh đã hết thuốc chữa rồi.
Quý Thời Khanh biết mình có nói bao nhiêu cũng không có cách nào thay đổi cục diện bây giờ, hắn hỏi Lục Dĩ Hành: “Sao anh lại đột nhiên trở về?”
Lục Dĩ Hành nói: “Tôi hy vọng caauj có thể kịp thời quay đầu, dù sao chúng ta cũng từng là bạn bè.”
Rốt cuộc đây cũng là người mà anh ta từng yêu thật lòng, chỉ là Quý Thời Khanh sẽ không bao giờ biết được.
Anh ta nhớ khi còn ở trên hành tinh đỏ, máu tươi của các chiến sĩ chảy trên nền đất đỏ, dần dần thấm vào lớp đất đỏ này, mặt trời đỏ tươi treo ở phía chân trời, Quý Thời Khanh đứng trên một cồn cát thấp, thương xót nhìn bạn bè của mình ngã xuống bên chân.
Đó là khoảng thời gian thật lâu trước đây.
Phi hạm đáp xuống quảng trường hình tròn lớn của khu hoa hồng vàng, có thể nhìn thấy bức tượng của nữ thần hoa hồng màu trắng đứng sừng sững ngay giữa quảng trường, trước khi rời đi, Lục Dĩ Hành nói với Quý Thời Khanh: “Sau khi Tạ Vân Bạch tiếp nhận viện nghiên cứu, cậu ấy sẽ càng làm tốt hơn cậu, hy vọng lần sau khi nhìn thấy cậu, cậu có thể thật sự quay đầu.”
Quý Thời Khanh không trả lời, quay lưng bước đi ngược hướng với Lục Dĩ Hành, cho dù là ở trong trời đông giá rét, hoa hồng ở nơi này đều nở rộ rực rỡ.
Nhóm Giám Sát Viên cùng hắn đi đến trước nhà cũ Quý gia, một người đàn ông mặc áo măng tô đã đứng chờ sẵn ở cửa, anh ta có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, tướng mạo vô cùng anh tuấn, so với minh tinh có nhiều fans nhất đế quốc cũng không thua kém chút nào.
Ánh đèn màu bạc bao phủ ở trên người anh, khiến anh trong nháy mắt giống như trở thành vị thần cao quý nhất trong thần thoại thời viễn cổ.
Lúc nhìn thấy anh, gương mặt vốn luôn lạnh lùng của Quý Thời Khanh cuối cùng cũng đã lộ ra một tia ý cười, hắn nói: “Đã lâu không gặp, số 1.”
Người đàn ông đi đến trước mặt hắn, thành kính cúi người xuống, cúi đầu nói: “Chủ nhân, chào mừng ngài về nhà.”