Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 68: Đi Lên Đỉnh Núi

"Thân thể của người này, rốt cuộc làm thế nào mà có thể luyện ra được tính dẻo dai, tính cân đối, tính mở rộng như thế, dù là Linh thú cũng không bì kịp."

"Nhìn động tác thân pháp của hắn giống như vượn giống như trăn, nhưng lại có rất nhiều khác biệt, có lẽ là quan sát dã thú mà học được, xem ra ngộ tính của kẻ này cũng không tệ."

"Chỉ là không biết, hắn có thể vượt qua mấy kiếp của Bát Khổ đại trận."

Nói đến đây, hai người bọn Văn Hiên và Huyền Dịch đột nhiên dừng lại, vẻ mặt thay đổi.

Văn Hiên lẩm bẩm một tiếng: "Bát Khổ đại trận thiết lập ở trong vực sâu dưới chân núi, nếu thật như kẻ này đi lêи đỉиɦ núi, chẳng phải là sẽ tránh khỏi sự kiểm tra của Bát Khổ đại trận hay sao?"

Cửa ải thứ ba Sinh Tử Quan của Phiêu Miễu Tông, bề ngoài là để đông đảo tu sĩ leo núi, trên thực tế, lại là bố trí trở ngại ở sườn núi, đánh tất cả mọi người rơi xuống chân núi, tiến vào khu vực Bát Khổ đại trận.

Lúc trước đạo đồng béo kia suýt nữa đã nói lộ ra, chính là chuyện này.

Bởi vì, căn bản sẽ không có người nào có thể đi lêи đỉиɦ núi.

Chỉ có chịu qua hai kiếp sinh tử trong Bát Khổ đại trận, mới có thể được truyền tống lên trên đỉnh núi, chính thức bái nhập tông môn.

Nếu như không thể chịu được hai kiếp sinh tử, cũng sẽ bị truyền tống đi ra bên ngoài, không thể bái nhập Phiêu Miễu Tông, những tu sĩ này cũng căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng bản thân mình may mắn nhặt về một cái mạng.

Bát Khổ đại trận là một loại ảo trận, có tất cả tám kiếp là: Sinh Kiếp, Lão Kiếp, Bệnh Kiếp, Tử Kiếp, Oán Hận Kiếp, Yêu Biệt Ly Kiếp, Cầu Không Được Kiếp, Ngũ Thủ Uẩn Kiếp.

Sở dĩ sẽ tốn công tốn sức, để cho đám người leo núi trước, lại đánh rớt, là có hai nguyên nhân chính.

Thứ nhất, vách núi dốc đứng, người nhát gan sợ chết, ý chí không vững, sẽ tự động rời đi.

Tu tiên cầu đạo chính là hành vi nghịch thiên, khó khăn cỡ nào, mặc dù có nghị lực lớn, có tinh thần không biết sợ, đều chưa hẳn là đã có thể đi đến cuối cùng, huống chi trong lòng còn có e ngại.

Thứ hai, nếu như trực tiếp tiến vào Bát Khổ đại trận, đám người đã sớm có chuẩn bị, rất khó bị huyễn cảnh bên trong Bát Khổ đại trận làm cho mê hoặc, cũng sẽ không đạt được hiệu quả chân chính.

Ở trong tu chân giới, mặc kệ là huyễn thuật hay là huyễn trận, đều có sơ hở rất rõ ràng, nếu như một phương bảo trì tâm trí tỉnh táo, tâm tính kiên định, sẽ rất khó bị mê hoặc.

Nhưng để cho đám người leo núi trước, lại đột nhiên bị đánh rơi, tất cả mọi người đều không có chuẩn bị, trong giây phút sắp tử vong, tâm thần sụp đổ, lại bị rơi vào trong Bát Khổ đại trận dưới vực sâu.

Lúc này, tất cả mọi người đều cho là mình đã chết, thuận lý thành chương rơi vào trong huyễn cảnh, trải qua Tử Kiếp.

Sống qua Tử Kiếp, lại chịu qua Sinh Kiếp, lúc đó coi như là đã thông qua kiểm tra ở ải thứ ba của Phiêu Miễu Tông, có thể chính thức bái nhập tông môn.

Đương nhiên, Bát Khổ đại trận và tất cả tám kiếp, chống được số kiếp càng nhiều, tự nhiên là sẽ càng tốt.

Chuyện này không đơn thuần chỉ là một loại kiểm nghiệm, càng là một loại cọ rửa đối với tâm linh.

Bởi vì ở bên trong một đời, mỗi người đều phải trải qua tám khổ, cho dù là người tu chân cũng không thể tránh được.

Bây giờ, đột nhiên xuất hiện vấn đề.

Nếu như Tô Tử Mặc đi lêи đỉиɦ núi, cửa ải thứ ba của Phiêu Miễu Tông đã hoàn toàn trở thành bài trí.

Văn Hiên suy nghĩ một chút, nói: "Ta âm thầm ra tay, đánh rớt hắn xuống, cũng không thể phá hỏng quy củ của tông môn, không trải qua cửa thứ ba lại vẫn thu vào tông môn."

Huyền Dịch lắc đầu, cười nói: "Không sao, bây giờ ta thật sự là lại cảm thấy tò mò, kẻ này dựa vào lực lượng của mình, có thể thành công đi lêи đỉиɦ núi hay không."

Dừng lại một chút, hai con ngươi của Huyền Dịch hiện ra ánh sáng kỳ dị, trầm giọng nói: "Nếu như kẻ này có thể trèo lêи đỉиɦ núi, ta sẽ tự mình bày trận cho hắn, để hắn nếm thử mùi vị của Bát Khổ đại trận!"

Huyền Dịch là thủ tọa của Trận Phong, Bát Khổ đại trận ở trong vực sâu, chính là kiệt tác của hắn.

Bây giờ thủ tọa của một phong lại tuyên bố, muốn tự mình bày trận cho một thư sinh không có danh tiếng gì, đãi ngộ bực này ở trong lịch sử của Phiêu Miễu Tông, chưa bao giờ có.

...

Trên vách đá.

Một người một hạc còn đang quần nhau.

Tô Tử Mặc sớm đã mồ hôi đầm đìa, chỉ có hai con ngươi vẫn sáng tỏ như cũ, tản ra chiến ý vô cùng mạnh mẽ.

Nhóc mập mạp ban đầu còn nhắm chặt hai mắt, bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, bây giờ mặt mũi lại tràn đầy hưng phấn, nằm ở trên lưng Tô Tử Mặc, thỉnh thoảng còn há miệng kêu gào, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tiên Hạc.

"Trù trù!"

Tiên Hạc dùng hết tất cả vốn liếng, đều không thể ngăn cản bước chân của Tô Tử Mặc, bây giờ lại bị nhóc mập mạp chế giễu, trong lòng càng thêm tức giận, thế công càng hung mãnh hơn.

Tô Tử Mặc bị Tiên Hạc truy kích, trong lòng cũng đã sớm tức sôi ruột.

Mắt thấy đỉnh núi đã ở cách đỉnh đầu không xa nữa, chỉ còn cách xa một bước, Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, vận chuyển tâm pháp Cự Mãng Thực Nhật, thét dài một tiếng: "Con chim khốn kiếp, ăn một đao của ta!"

Choang!

m thanh đao ra khỏi vỏ vang vọng đất trời.

Tô Tử Mặc trở tay rút Hàn Nguyệt Đao ở bên hông ra, bỗng nhiên chém một cái lên phía trên!

Bạch!

Một luồng sáng lạnh lướt qua.

Tiên Hạc kinh hãi, cũng không còn lòng dạ nào công kích Tô Tử Mặc nữa, vội vàng vỗ cánh thoát đi.

Tiên Hạc căn bản là không nghĩ tới chuyện Tô Tử Mặc sẽ ra tay.

Nó càng không nghĩ tới chuyện Tô Tử Mặc lại dám ra tay với nó!

Ở trong Phiêu Miễu Tông, căn bản không có ai dám bắt nạt nó, đừng nói tới thủ tọa của ngũ phong, xem như là tông chủ của Phiêu Miễu Tông cũng sẽ thiên vị nó.

Vốn nhiệm vụ đánh rơi người đến đây bái nhập tông môn vào trong Bát Khổ đại trận, là tu sĩ khác trong tông môn làm.

Tiên Hạc cảm thấy việc này thú vị, mới xung phong nhận việc đến đây.

Trước đó còn chơi thật vui, nhìn từng người bị mình đánh rơi vào bên trong Bát Khổ đại trận, Tiên Hạc cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Nhưng về sau, gặp được tên thư sinh lưng đeo cung, hông đeo đao này, lại là một tên không dễ chơi.

Một cọng lông vũ chậm rãi bay xuống.

Mặc dù Tiên Hạc kịp thời tránh đi, nhưng vẫn bị Hàn Nguyệt Đao chặt đứt một cọng lông vũ.

Một màn này, hai thủ tọa đang đứng trên đỉnh núi nhìn thấy cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, riêng phần mình nắm chặt Linh khí trong tay, kém chút đã đánh ra ngoài.

"Lá gan của tiểu tử này thật lớn, Tiểu Hạc mà cũng dám bắt nạt."

"Sau này nếu như hắn bái nhập tông môn, sợ là sẽ không dễ chịu."

Ánh mắt của Văn Hiên và Huyền Dịch nhìn Tô Tử Mặc, mang theo một chút vẻ thương hại.

Mà lúc này, Tô Tử Mặc vẫn không hề biết rõ tình huống.

Sau khi chém ra một đao, tâm trạng của Tô Tử Mặc đã tốt lên nhiều, cười to nói: "Con chim khốn, ngươi còn non lắm, trở về tu luyện thêm mấy năm đi!"

Tô Tử Mặc trở tay ném Hàn Nguyệt Đao ra, cắm vào bên trong vách núi, thả người nhảy lên, mũi chân đạp lên trên thân đao, tiếp tục nhảy lên cao, lợi dụng ngón chân nhân tiện rút Hàn Nguyệt Đao ra.

Toàn bộ quá trình giống như nước chảy mây trôi, không có một chút cảm giác vướng víu nào.

Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đã đi lêи đỉиɦ núi!

Tô Tử Mặc quay đầu nhìn Tiên Hạc vẫn còn đang xoay quanh trên không trung, nhẹ nhàng khoát khoát tay, mỉm cười: "Gặp lại."

Tiên Hạc vẫn còn nhỏ, dựa theo tuổi tác của Nhân tộc để tính, cũng chỉ mới bảy tám tuổi, chính là giai đoạn ham chơi háo động, bây giờ bị Tô Tử Mặc chém cho một đao, mặc dù không bị tổn thương, nhưng trong lòng cảm thấy tràn đầy uất ức.

Nhìn thấy bộ dáng kia của Tô Tử Mặc, Tiên Hạc nháy nháy con mắt, giống như đang khóc, tức giận bay về phía Phiêu Miễu Phong, không ngừng gào thét.

"Trù trù!"

"Trù trù!"

Tiếng hạc ré quanh quẩn xung quanh Phiêu Miễu Phong, làm kinh động tới không ít người.

"A, không phải là Tiểu Hạc đi tới trước núi bắt nạt người sao, sao lại giống như là bị bắt nạt rồi?" Phía trên một tòa cung điện trên Đan Phong, một vị thiếu niên tóc bạc, mặt mũi hồng hào lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong cung điện trên đỉnh Phù Phong, một phụ nhân xinh đẹp lạnh lùng đi ra, nhìn Tiên Hạc ở trên không trung bay qua, lông mày hơi chau lại, lẩm bẩm: "Tiểu Hạc sao thế, trong Phiêu Miễu Tông còn có người nào dám bắt nạt nó sao?"

Bên trên Khí Phong, không biết từ nơi nào có một lão già họm hẹm chui ra ngoài, tóc tai bù xù, lôi thôi lếch thếch, cười ha ha: "Hiếm khi nhìn thấy Tiểu Hạc bị thua thiệt, thú vị thú vị!"