Xuân Tình Triền Miên

Quyển 1 - Chương 8: Tiểu dã miêu dụ người H

"Ngươi, tiểu đồ đĩ này!" Hứa Thừa Tống nắm cằm Vân Nương lên, nhìn vào gương mặt quyến rũ của nàng, hắn hận không thể lập tức thao cắm tiểu dã miêu này.

Hứa Thừa Tống ôm nàng ngồi dậy đối diện với mình, cúi người ngậm lấy môi anh đào kiều nộn của nàng mà hôn, ngực hắn cọ cọ hai vυ' mềm mại lại trơn trượt của nàng.

Mà Vân Nương giờ phút này chỉ cảm thấy mật dịch trong dâ* huyệt chảy ròng ròng, nàng lại ngứa nữa rồi.

Nàng không ngừng lắc mông cọ cọ Hứa Thừa Tống, khuôn mặt nhỏ kiều diễm tràn đầy đỏ ửng: "Lão gia, ta muốn...cái kia..."

Sau khi hôn xong, Vân Nương làm nũng dựa vào trên người hắn, tay nhỏ cũng không sợ mắc cỡ mà nắm lấy đai lưng của Hứa Thừa Tống.

"Ngươi! Yêu tinh này" Nhéo nhéo gương mặt Vân Nương một cách sủng nịch, Hứa Thừa Tống đỡ lưng nàng, vô cùng sốt ruột mà cởϊ qυầи của mình xuống, móc ra d*ơng vật thô dài dựng đứng ma xát với lỗ huyệt sớm đã chảy ào ào xuân dịch của Vân Nương.

Lỗ huyệt nhỏ bị cô* thịt thô dài của Hứa Thừa Tống cọ tới cọ lui, làm Vân Nương không nhịn được mà nhỏ giọng rêи ɾỉ, chỉ biết ôm lấy cổ của Hứa Thừa Tống, mông nhỏ quen đường ngựa mà từ từ đè thấp xuống, tao huyệt sớm đã ướt dầm dề chậm rãi nuốt lấy d*ơng vật thô to sưng trướng của Hứa Thừa Tống.

"Lão gia, lão gia, Vân Nương... Ta thật thoải mái quá"

Thanh âm mềm mại quyến rũ liên tục gọi Hứa Thừa Tống, thân hình mềm mại không xương của Vân Nương dựa vào trên vai hắn, thổi khí quanh quẩn mặt hắn.

Cô* thịt bị tiểu yêu tinh này kẹp chặt lại, Hứa Thừa Tống chỉ cảm thấy tao huyệt này vẫn se khít như cũ. Cho dù hắn có nhiều vợ nhỏ, nhưng cũng chưa bao giờ chạm vào lỗ nhỏ nào chặt như vậy, lại bị giọng điệu quyến rũ dụ hoặc của nàng dụ dỗ, Hứa Thừa Tống vừa cử động eo thọc vào rút ra tao huyệt kia vừa cúi đầu liế* láp gương mặt Vân Nương. Tay to lại ôm chặt lưng nàng, song lại cảm thấy nhũ phong của nàng bắt đầu căng sữa, bởi vì hắn ôm quá chặt mà đầu nhũ thịt phấn nộn lại chảy ra một ít sữa tươi, làm ngực hắn ướt nhẹp.

"Sữa...lại chảy ra..." Vừa nói vừa cắn môi dưới thẹn thùng, Vân Nương thức thời mà liếʍ sạch sẽ những giọt sữa vương vãi đó. Mắt thấy đầu lưỡi nhỏ tinh xảo vươn tới mà liếʍ ngực chính mình từng chút từng chút, Hứa Thừa Tống chỉ cảm thấy cô* thịt to chính mình lại nở lớn thêm một vòng, tay to liền ôm mông nàng cắm thao, điên cuồng dập mạnh.

Vân Nương đỏ ửng cả mặt, hai nhũ thịt lại phun ra càng nhiều sữa tươi hơn, nàng nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Thân mình Vân Nương càng ngày càng nóng, mấy cột sữa nhỏ trên quả anh đào phấn nộn đang phun ra từng dòng, Hứa Thừa Tống thấy thế liền vội cúi đầu ngậm hút lấy đầu nhũ thịt kia, nhưng hạt quả tròn cô đơn còn lại cũng chảy sữa, vì vậy hắn liền dứt khoát ngậm cùng lúc hai đầu nhũ thịt bú sữa, miệng tuy bận rộn nhưng lại vui vẻ vô cùng.

"A...ưʍ...lão gia" Một đôi nhũ thịt mập mạp bị Hứa Thừa Tống dùng hết sức hút, Vân Nương chỉ cảm thấy một trận cảm giác tê tê dại dại, thân thể càng thêm mềm nhũn, động tác đâm huyệt nàng của nam nhân cũng không ngừng lại, hắn càng đâm càng hăng hái,

làm cho Vân Nương không ngừng tao lãng rêи ɾỉ, mỗi khi xe ngựa xốc nảy, gậy thịt bên trong tao huyệt chấn động càng mạnh hơn, cắm đến nàng không thở nổi.

Cũng không biết Hứa Thừa Tống ra sức đâm bao lâu trên người mình, giờ phút này, Vân Nương nằm xụi lơ, mặt đầy đỏ bừng mà nhìn Hứa Thừa Tống đang giúp nàng mặc quần áo.

"Bị sao vậy, tiểu dã miêu" Chưa đã thèm mà xoa nắn thân mình mềm mại của Vân Nương, Hứa Thừa Tống lại cúi đầu hôn bầu ngực trắng bóng loáng, hôn xong mới chịu giúp nàng mặc yếm vào.

"Ta... vừa rồi.. vừa rồi đã thất lễ..." Suy nghĩ một hồi lâu, Vân Nương mới nghĩ ra mình muốn nói cái gì, đôi mắt nhìn thẳng chằm chằm Hứa Thừa Tống đang tròng quần áo lên người nàng.

"Ta không phải đã nói rồi sao? Chúng ta là phu thê, phu thê thì phải làm chuyện giao hoan cũng là việc thường tình". Nói xong, Hứa Thừa Tống ôm nàng vào trong ngực mà cọ xát.

"Ta..." Nhìn Hứa Thừa Tống một cách thẹn thùng, Vân Nương còn muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.

Quản sự bên ngoài lại ở bên ngoài cửa sổ bẩm báo: "Lão gia, tới rồi!"