Dịch: Laoshu
Biên: Niệm Di
Trong phòng vang vọng tiếng cười của Khâu Nhậm. Song Diện Phật đã lên kế hoạch suốt 20 năm qua, tựa hồ đã tính toán cả bản thân tôi vào trong đó.
Không một ai có thể đơn độc gánh vác nhân quả nghiệp lực của hàng triệu sinh linh. Ngay cả Song Diện Phật cũng không làm được.
Chẳng qua, Song Diện Phật am hiểu bố cục, coi mệnh cách, nhân tâm như quân cờ, đã sớm sắp sẵn đường lui.
Từ câu nói vô tình của Khâu Nhậm, tôi càng hiểu rõ sự đáng sợ của Song Diện Phật. Đồng thời, hiện trạng này cũng khiến tôi cảm nhận được sự kinh khủng của Âm Gian Tú Tràng.
Sự tồn tại của bọn họ đã vượt qua phạm vi lý giải của người thường. Nếu nói chúng sinh là quân cờ thì có lẽ bọn họ chính là những kỳ thủ tài hoa phóng khoáng.
Thời điểm tôi và Khâu Nhậm nói chuyện, Mệnh Quỷ cũng đã cắn nuốt hết toàn bộ Quỷ Ảnh trong phòng. Mớ tóc dài âm trầm lan ra sau lưng tôi, ép Khâu Nhậm vào sát góc phòng.
"Cho dù phải mang tiếng xấu thì đã sao? Tao trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với lòng. Hơn nữa, chỉ e mày không nhìn thấy cái ngày mà Song Diện Phật thành công được rồi." Hai tay tôi giữ chặt cán đao, không thèm phí lời với gã nữa.
"Đi chết đi!"
Lưỡi đao vẽ một đường trên mặt đất, rẽ đôi màn mưa.
Tôi lao về phía trước, tựa như tử sĩ liều mình xông vào trận địa ở thời xa xưa, hai mắt đỏ ngầu, sát ý cuồn cuộn.
Khâu Nhậm tự biết không địch lại, một tay phất ra tờ hắc phù, bên trong vang lên từng tiếng rít gào ghê rợn rồi hóa thành một bầy Quỷ Ảnh muốn ngăn trở tôi.
"Gϊếŧ!" Tôi bật nhảy lên, quơ đao ra. Thanh Trảm Lộc Đao nhuốm sát ý qua hàng trăm trận chiến trong tay tôi như được kích phát đến cực hạn, "Thần cản gϊếŧ thần, Phật cản độ Phật!"
Quỷ Ảnh tựa như một tờ giấy mỏng manh, bị tôi bổ đôi giữa không trung. Khuôn mặt kinh khủng ấy còn chưa tiến lại gần đã bị chém thành hai mảnh.
"Thanh đao này của mày là đao gì?" Khâu Nhậm kinh hãi nhìn về phía hắc phù đã bị chém nát, con ngươi đảo loạn.
Tôi không hề dừng cước bộ, phi người lên: "Đây là thanh đao trừ tà, diệt ma, dùng lấy đầu chó nhà mày!"
Không gian bên trong trạm bơm không lớn lắm, cho nên không có nhiều chỗ cho Khâu Nhậm ẩn núp. Từng đao của tôi đều chí mạng, bổ thẳng vào chỗ hiểm của gã. Gã ta cũng giở hết mọi thủ đoạn nhằm liều mạng chống đỡ.
Khoảng 2, 3 phút sau, tôi bỗng phát giác ra chỗ bất ổn. Dường như gã ta đang cố ý kéo dài thời gian. Thế nhưng việc đã đến nước này, tôi cũng đã chém đến đỏ mắt rồi. Bao oán khí tích tụ trong suốt 5 năm trời đều bộc phát hết trong giờ khắc này.
Vì gã mà vận mệnh của tôi mới bị thay đổi.
5 năm trước, tôi trở thành kẻ chịu tội thay cho Khâu Nhậm.
5 năm sau, tôi không muốn lại bị như thế một lần nữa.
"Nếu như luật pháp không có cách chứng minh mày có tội, vậy thì hãy để tao phán quyết mày. Ngày hôm nay, tao phải giải oan cho những cô hồn bị chôn vùi sâu dưới lòng đất nơi công viên kia! Tao phải thay mặt cho cô bé váy đỏ bị mày hành hạ đến chết kia, thay mặt cho những du khách bị mày lột da mặt, làm thành tượng sáp và cả ba con người bất hạnh đã chết cách đây 5 năm để đòi lại công đạo!"
Hai mắt tôi chỉ còn màu đỏ máu, dường như hình xăm huyết hồ nơi ngực cũng thức tỉnh. Tôi dồn Khâu Nhậm lui vào góc chết, hoành đao đứng vững!
"Bọn mày vốn dĩ đều đáng chết, bọn mày không xứng xưng Phật!"
Tôi để cho Mệnh Quỷ trói chặt cơ thể của gã, cước bộ ngày càng nhanh, giơ cao thanh Trảm Lộc Đao trong tay.
"Chết đi!"
Một đao bổ xống, máu tươi ba thước!
Tôi đã nhắm thẳng vào cần cổ của Khâu Nhậm. Song vào giờ khắc mấu chốt, gã ta đã né được sang một bên, dùng chiêu thí xe giữ tướng, chủ động giơ một cánh tay còn lại của bản thân ra ngăn cản trước người.
Máu tươi phun trào, một cánh tay cũng theo đó mà rơi xuống đất. Khi nhìn vào khuôn mặt vặn vẹo thống khổ của Khâu Nhậm, tôi không hề lộ ra bất cứ đồng tình nào: "Đúng người đúng tội thôi! Mày cũng biết sợ hãi sao? Mày cùng biết đau khổ sao?"
Tôi nhắm chuẩn vào cơ thể của Khâu Nhậm rồi bổ tiếp một đao. Lần này gã không không còn né tránh, liều mình để phần bụng bị rạch ra một lỗ lớn. Gã cắn chặt đầu lưỡi, mơ hồ niệm một đoạn thần chú nghe không rõ là gì.
Vết máu đang chảy trên nền đất như biến thành xích sắt, nhất thời trói giữ tôi lại, không thể động đậy được.
Gã hung hăng liếc nhìn tôi, cả người dựa vào tường, gắng sức lao ra bên ngoài.
"Phá!"
Trảm Lộc Đao điên cuồng bổ xuống, sợi xích do máu huyết ngưng tụ thành nhanh chóng bị tôi chém đứt: "Mày chạy không thoát đâu."
Tôi để Mệnh Quỷ núp trong bóng của mình rồi truy đuổi gã ta.
Cơn mưa như trút nước đã hòa tan vết máu, song không thể qua mặt được Truy nhãn. Khâu Nhậm lại còn bị tôi dọa chết khϊếp, vội vàng chạy thoát thân nên dọc đường lưu lại rất nhiều manh mối.
Đã đến nước này, tôi cũng không còn để ý đến chuyện che giấu thân phận nữa, chỉ lo cầm đao cấp tốc truy kích gã.
Trạm bơm nằm tại vị trí bên hông đập nước lớn. Dựa theo phương hướng bỏ chạy của Khâu Nhậm, hẳn là gã muốn đến đỉnh đập nước.
"Gã đang cố ý dẫn dụ, hay là muốn hội hợp với Lộc Hưng?"
Khi cơn hồng thủy dâng tới, khu vực đỉnh đập lớn sẽ là nơi nguy hiểm nhất.
Đỉnh lũ xô đập, những bọt sóng tung tóe có thể cao đến mấy mét. Một khi không đứng vững, rất có thể sẽ bị nước lũ hất văng.
Một bên của con đập lớn là hồ chứa nước, còn bên kia hẳn là mức nước chênh lệch với mặt biển.
Khoảng gần 41 mét so với hạ du con sông.
Nếu ngã từ một nơi có độ cao tương đương mười mấy tầng lầu, cho dù may mắn không bị đυ.ng trúng đá nổi, nhưng chỉ cần lực chấn động sản sinh khi va chạm với mặt nước cũng đủ gây cho cơ thể con người tổn thương cực lớn.
Dọc theo cầu thang bằng sắt vừa nhỏ hẹp vừa nguy hiểm, tôi truy đuổi dần lên trên. Những nhân viên sửa chữa đi qua cũng phát hiện ra tôi. Bọn họ kinh nghi không hiểu, đứng ở hai bên nhốn nháo; có người còn chạy đi báo cảnh sát, cũng có người bỏ cả công việc còn dang dở, muốn xem thử rốt cuộc tôi đang làm cái gì.
Chẳng quản đến việc giải thích cho những công nhân sửa chữa này, tôi cầm đao, mắt đỏ sòng sọc, đuổi một mạch lên tận đỉnh con đập.
Tất cả các cánh cửa sắt trên đỉnh con đập lớn đều bị khóa trái, ổ khóa nằm bên trong cửa sắt.
"Này! Cậu muốn làm gì thế hả? Nghiêm cấm đi vào đỉnh đập!" Người thợ vốn ở trạm thủy điện bị gọi tới đây vừa nhìn thấy tôi là nhận ra ngay lập tức: "Cậu chẳng phải là người thợ điện cao áp hay sao? Chạy lên đây làm cái gì? Thứ trong tay cậu là gì thế?"
Tôi không nhiều lời với ông ta, hai tay nâng đao, nhắm thẳng vào ổ khóa chém xuống.
"Keng!"
Tia lửa bắn ra bốn phía, âm thanh giòn tan khiến mọi người đều kinh sợ.
"Này! Cậu mốn làm gì? Đỉnh đập rất nguy hiểm, tuyệt đối không được lên đó!" Người thợ kia hét lên với tôi, lại còn quơ tay gọi mọi người chung quanh: "Mau! Ngăn cậu ta lại!"
Vài công nhân sửa chữa xung quanh hô hào vây tôi lại, song bọn họ cũng không dám tiến đến quá gần. Dù sao thì lúc này trạng thái của tôi xem ra không bình tĩnh cho lắm.
"Tránh hết cho tôi!"
"Keng!" Tôi chém thêm một đao lên ổ khóa, âm thanh ấy khiến cho mọi người đều phải dừng bước: "Lui lại!"
"Bỏ đao xuống! Giơ hai tay lên!" Lối đi bên dưới vâng lên giọng nói của cảnh sát. Vừa nghe công nhân sửa chữa báo cáo, vài viên cảnh sát phụ trách canh giữ nơi đây cũng đều chạy tới. Một người trong đó còn rút dúng ra: "Lập tức dừng ngay hành vi phá hoại đập nước! Bỏ thanh đao trong tay xuống!"
"Phá hoại? Tôi đang bảo vệ mọi người, tôi chính là vì bảo vệ mọi người đấy!" Tôi trở tay, tiếp tục bổ xuống một đao. Âm thanh ma sát giữa lưỡi đao và cửa sắt vô cùng chói tai, thậm chí nó còn át đi cả tiếng sấp giữa thinh không.
"Lập tức dừng lại! Nếu không tôi sẽ nổ súng!" Đập nước liên quan tới an toàn tính mệnh của hàng triệu sinh linh. Ngay trong tình huống nguy cấp thế này, đương nhiên cảnh sát có quyền "tiền trảm hậu tấu", loại trừ tất cả các nhân tố bất an.
Đáp lại lời của cảnh sát chỉ có âm thanh ma sát của kim loại vang lên. Tôi liên tục xuống đao, chặt vào cùng một vị trí.
"Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng! Lập tức dừng lại…" Viên cảnh sát kia mới nói được một nửa thì nòng súng đã bị ai đó khẽ ấn xuống dưới.
"Đừng cướp cò." Ngô Mãnh đã vội vã chạy từ chân đập lên tới, ra hiệu cho viên cảnh sát kia thu hồi súng lại.
"Đội trưởng Ngô, trong tay người kia đang cầm một thanh đao thuộc diện bị cấm. Hơn nữa, trạng thái của cậu ta rất không bình thường. Tôi sợ gặp phải kẻ phá rối."
Vài viên cảnh sát và các nhân viên tu sửa tại hiện trường bèn báo cáo toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối cho Ngô Mãnh. Sau khi nghe xong, ánh mắt của Ngô Mãnh có chút phức tạp. Anh ta nhìn bóng lưng của tôi, một lát sau mới cất lời: "Ai có chìa khóa thông lêи đỉиɦ đập? Hãy lập tức mở cửa giúp cậu ta."
"Nhưng mà….."
"Đi mau!"
Vài người công nhân vội chạy xuống chân đập tìm kiếm nhân viên quản lý. Một tay Ngô Mãnh nắm chặt khẩu súng, ngón tay đổ mồ hôi, dường như khó lắm mới đưa ra được quyết định này.
"Keng!" Tôi dùng toàn lực chém xuống. Cuối cùng, cánh cửa sắt không chịu nổi nữa, trục cửa bị chém đứt, tôi bèn một cước đá văng nó ra.
Dẫm lên bậc thang bằng sắt, tiếp tục trèo lên trên, vết máu trước mắt rất tươi mới, cũng ngày càng nhiều thêm.
Khi vừa giẫm lên bậc thang cuối cùng, cả cơ thể đứng trên đỉnh đập, hai mắt tôi xuyên qua màn mưa gió bão bùng, nhìn chằm chằm về phía chính diện.
"Lộc Hưng!"
Âm thanh kìm nén đã lâu, cuối cùng cũng không cần che giấu nữa. Tôi đứng trên Thiên Môn cao 41 mét, đối diện với kẻ trời sinh hai nửa khuôn mặt đang đứng ngay chính giữa hành lang trên đỉnh đập mà thét lên.
Sấm vang chớp giật, sóng vỗ điên cuồng, song không ai có thể ngăn cản bước chân của tôi.
"Tao phải gϊếŧ mày! Hôm nay, tao nhất định phải gϊếŧ chết mày!"
Kéo lê thanh đao, tôi điên cuồng chạy trên đỉnh con đập lớn ngăn dòng sông này. Một bên là đỉnh lũ đang cuồn cuộn rít gào, một bên là vách đá dứng đứng cao trăm trượng. Ngay tại đoạn hành lang chỉ rộng chưa tới 3 mét ở giao điểm này, tôi không thể để cho Lộc Hưng có cơ hội một lần nữa.
Oan gia ngõ hẹp, không phải mày chết thì là tao vong mạng!
Chiều dài đỉnh đập khoảng hai trăm mét, lúc này, Lộc Hưng đang đứng ngay chính giữa hành lang của đỉnh đập. Ngay khi tôi giẫm chân lên đến đây gã đã phát hiện ra tôi.
"Cao Kiện, mày thật đúng là âm hồn không tan." Nửa khuôn mặt tuấn tú của gã tựa băng giá, nửa khuôn mặt chằng chịt vết sẹo lại tỏ ra hưng phấn: "Cũng tốt! Hôm nay, tao sẽ gϊếŧ bọn nó ngay trước mặt mày!"