Bàn tay đang nịnh nọt kéo ống quần của người đàn ông cứng lại, một tay sờ sờ xuống chỗ bị người đàn ông đạp, dưới tác dụng của thuộc khiến cho mèo con hoàn toàn không thể tự hỏi rơi xuống từng giọt nước mắt lớn, rất nhanh đã làm ướt gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, một Tang Mộc bơi thở mong manh khóc nức nở quả thực câu dẫm đến mức khiến người ta ngứa ngáy trong lòng: “Thực xin lỗi, A Mộc không phải cố ý, A Mộc sẽ rửa sạch sẽ, ba ba đừng bỏ A Mộc mà…”
Gương mặt A Mộc đột nhiên xuất hiện vẻ sợ hãi, so với lúc nằm dưới thân hầu hạ những người lớn tuổi hơn kia còn hèn mọn hơn, cậu chống mặt đất muốn đứng lên rửa sạch một chút nhưng hai chân thật sự không dùng lực nổi, đứa nhỏ đáng thương lo lắng muốn bò vào phòng tắm, Phó Ý Hạnh cuối cùng cũng khai ân chặn ngang bế cậu lên.
Tang Mộc kinh hô một tiếng nhỏ, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì ngước lông mi ướt nhẹp lên nhìn một chút, trong đôi mắt còn chứa ánh nước, xinh đẹp đến mức làm người hoảng hốt cho rằng trong đó đầy ngập tình yêu mãnh liệt.
Phó Ý Hạnh không tự chủ mà tăng nhanh tốc độ vội vàng bỏ Tang Mộc vào bồn tắm rồi rời đi, Tang Mộc loáng thoáng nghe được hắn đang mắng cái gì, nhưng giọng khàn đến mức không nghe rõ được.
Tang Mộc vẫn cho rằng Phó Ý Hành cảm thấy mình dơ, sau khi mở nước thì cúi đầu để nước cọ rửa làn da trắng sứ, cậu không biết lúc lúc Phó Ý Hành hạ mắt, trong khoảnh khắc ấy đã có ý muốn cầm dao móc đôi mắt ngậm nước kia ra.
Sau khi Phó Ý Hành ý thức được suy nghĩ của bản thân thì trái tim cơ hồ cũng muốn dừng đập, cuối cùng chỉ có thể chạy trối chết, bây giờ có bảo Tang Mộc tự tay móc mắt ra đưa cho hắn chỉ sợ cậu cũng sẽ vừa khóc vừa cầm dao nói: “Ba ba A Mộc sợ hãi, giúp A Mộc với…”
Ngón tay mở ra môi âʍ ɦộ sưng đỏ nhìn vào là có thể thấy được từng vệt tinh trắng đυ.c. Tang Mộc chịu đựng cảm giác ngứa ngáy, đỏ mắt nhìn thịt huyệt chật vật bị rót đầy chất lỏng tươi đẹp, cửa huyệt phì nộn khép mở từ từ chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ đãиɠ tanh nồng.
Đốt ngón tay chậm rãi đi vào rồi khẽ gập lên, khẽ moi đào thịt huyệt tươi mới bên trong, từng cỗ bạch dịch đọng lại chảy ra theo dòng nước hòa với tơ máu và nướ© ŧıểυ vàng nhạt.
Cậu nhìn bộ phận khó coi kia , đau đớn khi nơi riêng tư sau khi bị khuếch trương quá độ hình như càng rõ ràng hơn, cậu giống như bị vứt bỏ vào một góc nhà lạnh lẽo.
Tang Mộc vẫn nhớ không thể ở lâu trong phòng tắm, ước chừng qua mười lăm phút, cậu mặc áo sơ mi to rộng mà Phó Ý Hành chuẩn bị chuẩn bị xuống lầu, khi Tang mộc rời đi còn nhìn vòi nước hồi lâu, miệng khát khô không chịu nổi, cuối cùng mới đi lên vốc một ngụm nước máy uống, không biết là nước tanh hay trong miệng cậu vẫn đầy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Từ sau khi Phó Tu Trúc hạ loại thuốc này Tang Mộc vẫn không dám ăn những thứ mà anh trai mang cho, bởi vì hai người anh của cậu đều thích hạ thuốc vào đồ ăn sau đó dụ cậu ăn, Tang Mộc bây giờ vẫn không biết bản thân tại sao lại khao khát làʍ t̠ìиɦ như vậy chỉ theo bản năng cho rằng sau khi ăn xong thig toàn thân bắt đầu mất khống chế nên dần dần cự tuyệt ăn uống.
Đến tận hôm nay Phó Tu Trúc chủ động nói hắn bỏ thuốc vào đồ ăn, thậm chí còn làm trực tiếp trước mặt Tang Mộc, lúc ấy Tang Mộc gần như là tuyệt vọng đến cực điểm, ngay cả một chút tin tưởng ỷ lại với anh trai cũng hoàn toàn biến mất.
Cho nên, rốt cuộc tại sao sẽ thành như vậy, rõ ràng… rất chán ghét.