Phó Ý Hành đút nửa ngón tay vào liền chạm đến màиɠ ŧяiиɧ của A Mộc, giọng điệu có chút không tốt nói: "Tiểu A Mộc nên sửa miệng gọi ta là cha."
Biểu tình trên mặt cậu càng thêm nghi hoặc: "Là chú mà....."
Phó Tu Trúc vừa lên giường đã ôm Tang Mộc vào trong lòng, cắn lên thịt mềm trên cổ cậu: "Anh là anh trai của em, còn ông ấy là cha của chúng ta."
Phó Ý Hành quyết sửa lại xưng hô cho đúng: "Phó Hàm Chương mới là chú của con, ta là cha con."
Đầu nhỏ của Tang Mộc lập tức xoay vòng vòng nhưng vẫn hỏi lại: "Chú không phải là Phó Hàm Chương sao? Mẹ nói cha con tên Phó Ý Hành mà."
Y nhìn ánh mắt vô tội của cậu mà mắng: "Tiểu kỹ nữ nhìn cho rõ, ta là Phó Ý Hành, là cha của con."
Nói xong liền cắm cả ngón tay vào sâu bên trong, xuyên qua màиɠ ŧяiиɧ mỏng manh tìm kiếm thứ gì đó sâu bên trong.
" Không...... Không cần." Tang Mộc vừa mới phản ứng lại một chút, vùиɠ ҡíи chưa từng có người chạm đến bỗng bị ngón tay nam nhân xỏ xuyên qua, sự bất an trong lòng như được phóng đại.
Tang Mộc bị đối xử thô bạo như vậy nhịn không được bật khóc nức nở, Phó Ý Hành thấy thế càng thêm hung ác cắm rút, bướm nhỏ non mềm gian nan phun ra nuốt vào ngón tay thon dài của y, không ngừng chảy nước ra.
"Cha.... Hu a, Cha ơi...... A Mộc...... Ưʍ..... A Mộc sai rồi...... Không muốn....... A Mộc đau quá hu hu hu....."
Phó Ý Hành cắm rút như đang trả thù, y mặc kệ tiếng khóc lóc xin tha của cậu, tàn nhẫn dùng tay gian da^ʍ đứa con chung dòng máu.
Phó Tu Trúc rốt cuộc vẫn còn nhỏ, không thể chấp nhận cha khi dễ cậu như vậy liền vươn tay đẩy người y giúp cậu.
Phó Ý Hành nhìn về phía anh nở một nụ cười kỳ quái, rút ngón tay bản thân ra rồi kéo tay anh đến, cắm ngón trỏ của anh vào bên trong.
Miệng huyệt của Tang Mộc bị cắm thành một lỗ nhỏ, ngón tay của y rời khỏi như khiến nó trống vắng mà phun dâʍ ŧᏂủy̠ ra, không giống với dáng vẻ đại nạn không chết của chủ nhân. Vừa có một ngón tay khác dán đến nó đã vội vàng hút lấy.
"Ưm a! Anh trai.... Đừng mà..... Hu hu.... Tha cho A Mộc đi...."
Phó Tu Trúc cũng lạnh lùng không phản ứng lại, chuyên tâm dùng tay khuếch trương bướm của em trai.
Anh không quá bất ngờ với chuyện cậu là người song tính mà ngược lại còn cảm thấy cậu vốn nên như vậy, trách không được tuổi còn nhỏ lại mê người như vậy.
Phó Ý Hành nói: "Kỹ nữ chảy nhiều nước như vậy mà còn nói không cần là muốn côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào hay sao?"
Giọng nói của cậu bị khàn đi, đôi mắt ửng hồng hỏi: "Kỹ nữ, kỹ nữ là cái gì? A hu hu...... Côn ŧᏂịŧ, hức, côn ŧᏂịŧ lại là cái gì?"
Phó Ý Hành không thể không thừa nhận, dáng vẻ này của cậu quả thật đã khơi lên du͙© vọиɠ của y, khó khăn lắm y mới có thể đè ý nghĩ muốn chơi đùa cậu xuống. Y trả lời: "A Mộc chính là kỹ nữ, tiểu kỹ nữ mỗi ngày đều phải bị cha sờ, về sau còn phải bị cha cᏂị©Ꮒ."
Y cởi bỏ khóa quần, tay nâng côn ŧᏂịŧ cứng ngắc cọ cọ đùi cậu, côn ŧᏂịŧ dữ tợn để lại vô số vệt nước trên da thịt trắng mịn: "Đây là côn ŧᏂịŧ, sau này mỗi ngày A Mộc đều sẽ được nó chăm sóc, con nên làm quen dần đi."
Tang Mộc cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cậu là một đứa bé ngoan nên vô cùng nghe lời y: ".....Chào, chào cậu, tớ là Tang, Tang Mộc."
"A Mộc thật ngoan."
Phó Tu Trúc ở bên cạnh nghe vậy liền tức giận dùng ngón tay cái nhấn mạnh lên viên đậu đỏ đang dựng đứng ở trên miệng huyệt.
Tang Mộc thét chói tai, nước mắt chảy ròng ròng, ngón tay bên trong bướm nhỏ tăng tốc khiến cậu sướиɠ đến run người, cậu lắc lắc mông muốn thoát khỏi ngón tay bên dưới lại bị Phó Tu Trúc đè xuống, ra lệnh nói: "Không được trốn."
Cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đạt cao trào lần đầu tiên trong đời, dâʍ ŧᏂủy̠ mang theo mùi hương ngọt nhẹ phun ướt ga giường, mùi hương ngọt ngào lan khắp phòng. Cậu không ngừng cầu xin hai người tha cho cậu, trong mắt toàn là nước mắt, trong lòng vừa bất an vừa nghi hoặc. Anh trai ngày hôm qua vẫn còn rất ôn nhu sao hôm nay lại dữ như vậy.
Tang Mộc không biết cảnh tượng dâʍ ɭσạи ấy kết thúc khi nào, cậu chỉ biết mông cậu, đầu nhũ đều bị những dấu tay, dấu răng che mất, bướm nhỏ không biết đã phun ra bao nhiêu chất lỏng. Ngón tay của cha và anh trai luôn ra vào bên trong nơi đó của cậu, cha nói, A Mộc phải ăn nó nhưng không phải ăn thật mà chỉ liếʍ liếʍ xung quanh thôi nhưng sau này, mỗi ngày đều phải ăn.
Tang Mộc lùi về góc giường, xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy phải làm sao đây? A Mộc nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cha sẽ bỏ rơi A Mộc mất...."