“Cởϊ qυầи áo?” Tịch Thụy nhíu mày, nghi hoặc nhìn Hàn Chi Khiêm.
Hàn Chi Khiêm khẳng định gật gật đầu, buông tay, bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên, cô ấy mặc nhiều quần áo thế kia, tôi đo nhiệt độ cho cô ấy bằng cách nào, hơn nữa, làm gì có người nào mùa thu mặc nhiều quần áo như vậy, cả người cô ấy nóng hổi, tám phần là do cô ấy mặc quá nhiều quần áo.”
Đối với yêu cầu vô lý của Hàn Chi Khiêm, Tịch Thụy không lên tiếng, nhưng mà thấy cô gái nhỏ nóng đến gương mặt ửng đỏ, đành phải động thủ cởi đồ cho cô, Lâm Tiêu Vân ở trên giường mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn thấy nam thần đang cởϊ qυầи áo của cô, nghĩ là hắn có suy nghĩ không an phận với cô, cười ngốc một cái rồi lại nhắm mắt ngủ mất.
Tịch Thụy chuyên tâm cởϊ qυầи áo, cũng không biết cô gái nhỏ vừa mới tỉnh lại, liên tục cởi ba cái áo lông, chỉ còn lại mỗi cái áo sơ mi thấp ngực đơn giản, trên cổ và trước ngực có mấy đóa hồng mai ẩn hiện, hẳn là ngày hôm qua cùng bạn trai quá kịch liệt, sợ người khác thấy, nên mới có mặc nhiều như vậy.
Tịch Thụy ngơ ngẩn nhìn mấy đóa hồng mai kia, Hàn Chi Khiêm thấy trong ánh mắt của bạn tốt xẹt qua một tia cô đơn, chớp chớp mắt, chẳng lẽ?
“Khụ khụ khụ” vài tiếng ho khan thanh thúy đánh thức thần trí của Tịch Thụy, hắn chỉ nghe bạn tốt trêu chọc nói: “Như thế nào, vừa mới chính nghĩa nói cô ấy chỉ là học sinh của cậu, lột quần áo xong, nhìn dáng người mềm mại này, lại có hứng thú?”
“Cậu câm miệng đi, người ta đã có bạn trai rồi, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Tịch Thụy tức giận trừng mắt nhìn Hàn Chi Khiêm, di động vang lên, thấy người gọi tới là cô giáo Tô, Tịch Thụy đoán có thể là cô muốn hỏi một chút về tình hình lớp học, liền nói với Hàn Chi Khiêm: “Tôi về văn phòng trước, cậu xem cô ấy thế nào, chắc là phải truyền nước biển rồi, khi nào truyền xong, báo cho tôi.”
Nói xong liền trực tiếp rời đi không cho Hàn Chi Khiêm cơ hội cự tuyệt.
Hàn Chi Khiêm thấy Tịch Thụy sải bước rời đi, liền chắc chắn cô gái trên giường và bạn tốt không có quan hệ gì khác, hắn treo tấm biển tạm thời không có mặt ở bên ngoài phòng y tế, rồi khóa trái cửa.
Hàn Chi Khiêm ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lâm Tiêu Vân, tuy rằng cô gái này lớn lên bình thường, nhưng mà cảm giác sờ được ở lòng bàn tay thực sự không tồi, tinh tế bóng loáng, bởi vì phát sốt, mặt cô hồng hồng, mang theo mị thái phong lưu khác thường.
“Tiểu mỹ nhân, làʍ t̠ìиɦ đến mức bị bệnh, sau khi hạ sốt, nếu Tịch Thụy không muốn cô, thì tôi nguyện ý, tỉnh lại đừng trách tôi.” Hàn Chi Khiêm mềm nhẹ nói, tay âu yếm gương mặt cô gái, ngực, lưu manh cởϊ áσ sơmi, thân thể mềm mại trắng nõn đầy dấu vết tính ái, nổi lên từng tảng lớn.
Hai luồng vυ' bị nịt ngực màu đen bao vây thít chặt ở rãnh ngực có dấu vết đỏ tím, với kinh nghiệm phong phú của mình Hàn Chi Khiêm phán đoán, hiển nhiên là làm nhũ giao cho đàn ông, hơn nữa còn làm thời gian dài, mới có thể lưu lại dấu vết như vậy.
“Thì ra cô dâʍ đãиɠ như vậy, thật là mặc quần áo nhìn không ra, giả vờ đứng đắn!” Hàn Chi Khiêm vội vàng cởi miếng vải cuối cùng che chắn thân thể Lâm Tiêu Vân xuống, hai cái vυ' mềm mại giống như màn thầu lộ ra bên ngoài, trên da thịt nõn nà vẫn còn vài dấu răng, ngay cả đầṳ ѵú cũng có.
Bình thường Hàn Chi Khiêm không có hứng thú chiếm tiện nghi của một cô gái đang hôn mê còn bị người ta thượng qua, nhưng bởi vì gần đây cha hắn mới trở về từ nước ngoài, quản thúc chặt chẽ, nên hắn không có cơ hội đi ra ngoài chơi, bây giờ có người đưa tới cửa, nếu như từ bỏ ……
Hàn Chi Khiêm cúi đầu nhìn qua tiểu huynh đệ của mình đã lâu không có phóng thích, lại ngẩng đầu nhìn cô gái đang hô hấp nặng nề, tràn đầy áy náy nói: “Thực xin lỗi, coi như hôm nay cô xui xẻo đi.”
Cũng coi như chính mình xui xẻo, gặp được một người vừa không phải là mỹ nữ lại vừa không còn là xử nữ.
Hai tay hắn có kỹ xảo du tẩu ở trên da thịt trần trụi âu yếm Lâm Tiêu Vân, trong lúc ngủ mơ Lâm Tiêu Vân cảm giác có người đang vuốt ve mình, tưởng là Tịch Thụy, chẳng những không giãy giụa, ngược lại còn lại thả lỏng, thuận theo du͙© vọиɠ, nhẹ giọng kiều suyễn, môi nhỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi hồng nộn liếʍ đôi môi khô.
Nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của cô gái nhỏ, hiển nhiên là bị khơi mào tìиɧ ɖu͙©, Hàn Chi Khiêm nở một nụ cười tà tứ, nhanh chóng cởϊ qυầи áo, lên giường khóa ngồi ở trên người cô gái, cúi người đem nửa người trên dán vào thân hình mềm mại của Lâm Tiêu Vân, nhẹ nhàng ma sát, ngón tay hắn vói vào trong miệng cô, khảy cái lưỡi.
Đầu lưỡi linh hoạt không tự chủ được bao vây lấy đầu ngón tay hắn, cô vô ý thức liếʍ láp mυ'ŧ vào, Hàn Chi Khiêm bị hành động này của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thân lập tức đứng lên: “A, tiểu tao hóa này, cơ khát như vậy sao.”
Hàn Chi Khiêm rút ngón tay ra, lưỡi của Lâm Tiêu Vân cũng đuổi theo tới, người đàn ông không chịu nổi, cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi hắn bắt lấy đầu lưỡi cô, hai đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy nhau không rời, sau khi buông tha cho đầu lưỡi của cô hắn liền nhanh chóng tiến vào khoang miệng, liếʍ mυ'ŧ chất lỏng thơm ngọt, âm thanh môi lưỡi giao nhau vang lên không ngừng.
“Ân, ách……” Lâm Tiêu Vân vô ý thức nỉ non, bởi vì cọ xát nãy giờ nên thân thể cô ửng hồng, hai tay nhỏ nóng hổi, vội sờ tới hạ thể Hàn Chi Khiêm đảo lộng.
Hàn Chi Khiêm buông tha đôi môi của cô, nhưng không vội đứng dậy, hắn muốn cởϊ qυầи của cô nhưng đúng lúc này, lại nghe được cô gái nhỏ kêu lên: “Thụy, A Thụy, em muốn, muốn đại gia hỏa của anh, hung hăng yêu thương em……”
Lâm Tiêu Vân đang ở trong mộng, không có chút cố kỵ nào đối với Tịch Thụy người đang vuốt ve cơ thể mình mà nói ra tiếng lòng.
Hàn Chi Khiêm dùng tay lại, đầu óc ong ong loạn thành một đoàn, thì ra cô gái này thích Tịch Thụy, oa, vậy chẳng phải là hắn đang thượng người phụ nữ của Tịch Thụy?
Không không không, Tịch Thụy không muốn cô ấy, không tính là thượng người phụ nữ của anh em đi.
Nhưng nếu như cô ấy thành đôi với Tịch Thụy, đến lúc đó thì quan hệ giữa bọn họ sẽ thành cái quái gì?
Trong lúc suy nghĩ, hắn đã cởi nốt chiếc qυầи ɭóŧ đang che đậy hạ thể Lâm Tiêu Vân, thân dưới lập tức trống trơn, hắn nhìn thấy trên đùi đều là dấu vết tình ái, cô gái này rất cơ khát a.
Hàn Chi Khiêm tách hai chân cô ra, còn lót ở dưới mông cô một cái gối đầu, hắn cẩn thận quan sát hạ thể, chỉ thấy âʍ ɦộ rậm rạp ẩm ướt sưng to, ngay cả âm đế cũng uể oải ỉu xìu rũ đầu, ngón tay hắn đẩy hai mảnh thịt môi, thấy có dấu hiệu trầy da, rồi lại chậm rãi trượt xuống dưới động, đâm vào trong một chút, ngón tay vừa đi vào động, đã bị bao vây gắt gao, bên trong vừa chặt lại vừa nóng, hắn bị kẹp đến liên tục hút khí.
“Oa thoải mái, hảo sảng.” Hàn Chi Khiêm khẽ kêu, ngón trỏ tìm tòi xoay chuyển, thong thả đưa đẩy.
Lâm Tiêu Vân tuy là cô gái mới trải qua chuyện làʍ t̠ìиɦ, nhưng lần đầu tiên lại bị mấy người đàn ông luân gian, nên thân thể cô rất mẫn cảm, nơi riêng tư bị dị vật chen vào, vách trong không chịu được quấn chặt lấy nó, miệng cô còn rêи ɾỉ không ngừng: “Thụy, A Thụy, em, em rất thích anh a, lại, lại sâu chút, hung hăng, tàn nhẫn làm em……”
Hàn Chi Khiêm nghe thấy thân dưới liền bành trướng, hắn lập tức phóng thích tiểu huynh đệ to lớn của mình, để ở huyệt khẩu, chuẩn bị rút ngón tay ra để đại gia hỏa đi vào, lại sờ trúng chỗ niêm mạc bị tổn hại, dục hỏa vừa mới sôi trào liền bị dập tắt.
“Mẹ nó bị thương nghiêm trọng như vậy, còn kêu Tịch Thụy thao cô, trách không được bạn trai cô muốn thượng chết cô.” Hàn Chi Khiêm bực bội loát động tiểu huynh đệ, khuôn mặt dữ tợn ngồi ở trên người Lâm Tiêu Vân, dù không cam lòng nhưng hắn vẫn cao trào, sau một tiếng gầm nhẹ, hắn bắn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên ngực Lâm Tiêu Vân, bắn xong hắn vẫn không buông tha cho cô hết hôn rồi lại ôm lấy người cô, sờ tới sờ lui.
Xong việc, Hàn Chi Khiêm thu dọn sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề lại cho Lâm Tiêu Vân, còn nhìn cô hung tợn nói: “Xem như là phần thưởng vì cô đã giúp tôi giải tỏa du͙© vọиɠ, tôi sẽ giúp cô một lần, có thể nhân cô hội này bắt lấy Tịch Thụy được hay không, thì phải xem bản lĩnh của cô.”
Hàn Chi Khiêm khom lưng kề sát vào tai cô, giống như ác ma, thấp giọng nói: “Cô gái, tôi sẽ còn đòi lại lợi ích từ trên người của cô.”