Đại Viên Vương

Chương 18: Heo nọc lõa thể, xảo trá tống tiền

“Nếu ngươi thức thời, sau này nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng không ta sẽ đem quyển tranh tả chân này truyền cho cả thành Linh Châu đều biết!” Truyện "Đại Viên Vương "

Hoắc chấp sự cũng không phải thứ yếu bóng vía gì, chẳng những bị Vương Phật Nhi tấn công tới tấp, lại còn thừa lúc sau khi người khác bị bất tỉnh, lấy giấy viết, tức tốc họa lại vài bức tranh lõa thể.

Kỳ thật Vương Nhật Phi sau khi doạ dẫm, trong lòng cũng không an tâm, âm thầm suy tính: “Mấy bức tranh này, vốn không có đủ hiệu lực để tống tiền, sợ rằng…”

Bất quá, Vương Phật Nhi lại quá lo, chưa kịp để hắn hù dọa tới lần thứ hai, thứ ba thì Hoắc chấp sự đã vãi ra quần, lớn tiếng cầu khẩn. Cả Trung Thổ Thần Châu chưa bao giờ nghe tới kỹ xảo vẽ hình khá như Vương Phật Nhi. Tốc họa nhưng lại vẽ được vô cùng tinh tế, cho dù diện mạo không thật, thể hình dáng vóc trong xuân cung hoạ cũng thiệt là chưa bao giờ thấy.

Mấy hình người mà Vương Phật Nhi vẽ ra khiến Hoắc chấp sự kinh hãi run sợ. Những bức phát họa có vài phần giống như hình soi gương. Động tác dâʍ đãиɠ, tư thế khêu gơi, thân thể mặc dù mập mạp, nhưng nhục tình lại không thua minh tinh phim XXX…. Ngày thường thì Vương Phật Nhi hay lên mạng tải xuống tính ra đến hơn trăm GB thứ hình ảnh kiểu này nên linh cảm sáng tác của hắn tự nhiên là không cần mất chút hơi sức nào.

“Tiểu gia gia, ngài muốn làm gì, ta tuyệt không cản trở, chỉ mong ngài bảo tồn danh tiết cho tiểu nhân. Cả nhà ta già trẻ đều chỉ chờ ta nuôi, nếu bị bại hoại danh tiếng, không cần nói tới cái chức chấp sự của Châu mục phủ, cho dù làm hạ nhân phục dịch cũng không ai mướn…” Nói đến chỗ thương tâm, Hoắc chấp sự khóc rống lên, cổ họng mặc dù khàn cả đi, nhưng nghe ra có vài phần thú vị.

Vương Nhật Phi cười hắc hắc, ngẩng đầu nói: “Ta đã lâu rồi chưa có tắm, toàn thân thúi không thể chịu nổi, vừa lúc có ngươi tới chà lưng cho ta.”

Hoắc chấp sự lập tức chấp thuận, đứng lên tính tự mình đi tìm một cái bàn chải lớn. Chợt nhớ ra có chuyện gì không phải. A a, liền cười khờ khạo một trận, đang lo phải sử dùng tới thứ đồ gia dụng gì thì Vương Phật Nhi chỉ ngay đồ lót của hắn rồi thản nhiên nói: “Ta thấy cái đó cũng sạch sẽ lắm. Ngươi cứ coi như là cái khăn lông mà dùng đi!”

Hoắc chấp sự không dám bài bác, chỉ có thể cười khổ rồi vội vã khoác lớp áo ngoài đi tới phục thị Vương Phật Nhi.

Thoải mái tắm rửa xong, Vương Phật Nhi thay một bộ đồ mới bỗng thấy thần khí sảng khoái hẳn lên liền bện đuôi ngựa phần tóc phía sau đầu rồi vừa cười ngâm nga vừa tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Hoắc chấp sự ráng nén lửa giận xuống, đem tất cả trút lên thân người mấy thằng con nít. Hắn mò từ trong hồ nước ra được một cây bàn chải thật lớn, rồi ra lệnh cho đám con nít lột đồ ra nằm xuống, hung hăng bắt đầu chà lưng từng đứa.

Hắn hiển nhiên là thường làm cái món này, động tác thập phần điêu luyện. Hơn trăm đứa con nít mà tốn chưa tới nửa giờ đồng hồ đã tắm rửa sạch sẽ rồi ra lệnh cho chúng nó thay quần áo.

Vương Phật Nhi không có gì làm cảm thấy nhàm chán liền lấy ra mấy tờ giấy trắng, thuận tay vẽ lại vài tấm xuân quang minh mị đồ của Hoắc chấp sự lại còn tự mình thêm thắt thêm vào đó. Tới mấy bức mỹ nữ thân hình bốc lửa, đợi lúc Hoắc chấp sự hết bận rộn tới xem, sau khi xem được vài tấm, gương mặt phì nộn của hắn không ngừng co quắp, da mặt lúc xanh lúc trắng.

Cho đến khi Vương Phật Nhi đem mấy bức họa cuộn lại trong tay, sắc mặt của Hoắc chấp sự mới trông khá một chút. vội vàng vò hai tay một cái, mấy tờ giấy này liền bị vò nát hết.

“Chúng ta bây giờ cần đi ăn cơm, ngài có muốn đi theo bọn ta hay không…. Đám chấp sự bọn ta ăn uống có chút cầu kỳ!”

Thấy hắn có vẻ lanh lợi, Vương Nhật Phi lập tức đáp ứng. Dưới ánh mắt hâm mộ của vô số đứa con nít, hắn nghênh ngang bước đi. Hoắc chấp sự vội vã đi theo phía sau, đằng sau hắn là một đám con nít, cao có thấp có đầu củ cải, đội hình nhìn thật quỷ dị.

Trên bàn ăn, Vương Phật Nhi âm thầm ra tay, vờ vô ý hỏi đến tình trạng hiện tại của Linh Châu. Hoắc chấp sự cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Sau kỳ đại chiến lần này, vùng đất Linh Châu vốn nhân khẩu thưa thớt, bây giờ thì lại càng tuột xuống chưa tới bảy mươi vạn nhân khẩu. Ngoại trừ lục quận coi như là còn hoàn chỉnh, hai mươi hai huyện thành còn lại toàn bộ đều không có người ở. Cơ hồ như tất cả thôn xóm đều đã biến thành quỷ vực!”

“Hiện tại đám thi binh u hồn hoành hành bên ngoài, so với số người sống ở Linh Châu coi bộ còn nhiều hơn. Châu mục đại nhân đã bận rộn kinh khủng, binh lực trong tay lại có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết, căn bản là không có sức để thanh lý tới mấy cái thứ hại người này. Nếu không phải Linh Châu trước giờ là khu vực chiến loạn, lương thực bình nhật đều trù bị đầy đủ, dám chắc hiện giờ còn hoảng loạn hơn nữa.” Truyện "Đại Viên Vương "

“Ồ ồ, nguyên lai thời thế loạn lạc như vậy…”

Đói bụng cả ngày, ăn đồ gì cũng được cả, huống hồ đồ ăn của chấp sự quả nhiên phẩm chất không tệ, mùi vị thơm ngon. Vương Phật Nhi ăn không kịp mở miệng, nhưng khi thích hợp cũng không quên đề xuất ra nghi vấn. Bữa ăn này giá trị vô cùng vì Vương Phật Nhi cuối cùng đại khái hiểu được tình trạng của Đại Kiền vương triều, đối với Tây Địch yêu tộc cũng hiểu rõ hơn một chút.

Trung Thổ Thần châu phân ra làm bốn khu vực lớn. Đại Kiền vương triều chiếm cứ khu vực trung ương, phía sau giáp Đông Hải. Tây Địch chiếm cứ vùng đất cực tây, hiện tại do Ngọc Lê vương triều đương chính, nhưng lại do tứ đại yêu soái, thập đại yêu tướng phân biệt chưởng quản binh quyền. Hoàng thất của Ngọc Lê vương triều chỉ quản hạt lực lượng đô thành Tây Địch.

Đại Kiền vương triều bên này cũng không khá mấy, bất quá chưởng quản trong tay ba trấn trung ương và khu vực của mười một châu. Các châu phủ khác mặc dù bên ngoài phục tòng chánh lệnh triều đình, nhưng thuế thu cũng miễn phải nộp, xuất binh cũng không cần thương nghị với triều đình, tự do mà làm.

Mộc Dương tiết độ sứ Mộc Nguyên Trực, nắm giữ Mộc Dương thành, quản hạt khu vực của ba châu Linh, Cổn, Kiền, cũng không cần phải nghe theo hiệu lệnh của triều đình. Lần này hắn chiến tử sa trường, ngay cả Mộc Dương quan đạo cũng đã bị Tây Kỳ tiết độ sứ Cơ Huyễn chiếm lấy. Linh Châu đầu mục Đông Phương Sóc Minh đang do dự tìm nơi nương tựa.

Ngoại trừ Đại Kiền, Ngọc Lê hai đại vương triều, ở ngoài Đông Hải, còn có thế lực của bốn mươi bảy đảo cùng với Đông Ngao tộc phân biệt chiếm cứ.

Mặc dù Đại Kiền vương triều được suy tôn là hậu duệ của Cự Linh Hình Kiền, trở thành chính thống của nhân tộc, nhưng dân dưới quyền cai trị lại không phải là thuần huyết gì, các tộc đều hỗn tạp, đến một nửa là yêu tộc.

Mà còn Tây Địch nhất phương, ngũ đại yêu tộc, đều là thế lực thâm căn cố đế. Mặc dù nhân tộc số ít, nhưng đôi khi ngẫu nhiên cũng triển lộ ra được một thế hệ tài giỏi.

Chiến sự hiện tại giữa Đại Kiền và Tây Địch chỉ là do phân chia địa phương chiếm cứ không được thuận mắt nhau, chứ còn đại chiến thật sự, ngược lại cũng còn chưa xảy ra.

“Àì, xem ra đô thành của Đại Kiền vương triều là mục tiêu tốt, hẳn là nơi phú quý phồn hoa, cũng không có chiến loạn. Đợi ta có đủ lộ phí, thì lại đến đó mưu sinh làm giàu.”

Ăn no xong, Hoắc chấp sự còn phải đi an bài chỗ ngủ cho đám con nít. Mặc dù hắn có chút quyền lực, nhưng cũng không dám cấp cho Vương Phật Nhi một căn thượng phòng. Sau khi lắp bắp một hồi, cũng không biết phải mở miệng thế nào. Vương Phật Nhi nhìn ra được chuyện này nên cũng không làm khó hắn, không hỏi cũng tự đề xuất yêu cầu ở chung với mọi người khiến Hoắc chấp sự thở phào nhẹ nhõm. Truyện "Đại Viên Vương "

Chiếm địa của Châu mục phủ hết sức rộng lớn, đã sớm phân phối cho cái đám hoạn binh con nít này một khu sương phòng. Tạm thời không cần phải lo lắng tới ba nan đề lớn: cái ăn, cái uống, chỗ ngủ. Thế là Vương Phật Nhi có thể ngủ một đêm vô cùng yên ổn.