Trước cánh cổng biệt thự thép dầy, cao 6 mét.
Peter Hoàng lịch sự mỉm cười chào người phụ nữ mặc quần áo phục vụ, đang tò mò nhìn hắn.
– Tôi tìm cậu Ngạo Thiên…
– Ông có hẹn với cậu?! – Bà ta nghi ngờ hỏi lại.
– Không… Nhưng tôi có một món nợ lớn cần trả cho cậu ấy… Chiều nay tôi đi nước ngoài, nên… – Hắn cố nặn ra một nụ cười con nợ chuyên nghiệp.
– Thôi được rồi… Ông vào đi… Cậu Thiên đang ngoài hồ bơi.
Peter Hoàng cười toe toét đi qua cánh cổng. Ngạo Thiên không nghe số điện thoại hắn. Hết cách, hắn phải tận dụng hết mối quan hệ để mò đến được nơi đây. Để lọt qua người phụ nữ tò mò kia, Peter Hoàng phải sử dụng chút chiêu trò. Chẳng ai đuổi người đến trả nợ cả, đó là tâm lý chung của tất cả mọi người. Dĩ nhiên, Peter Hoàng không nợ gì Ngạo Thiên… Người cần trả nợ có lẽ là Ngạo Thiên thì đúng hơn.
Hắn đã chăm sóc hết mực cho Thùy Vy, mà hiện giờ hắn đang sắp làm một việc ngu ngốc nhất mà không người đàn ông nào muốn. Biện minh và trả lại người con gái hắn yêu thích cho người nàng yêu. Peter Hoàng không muốn làm quân tử, nhưng chứng kiến nỗi đau đớn của Thùy Vy và vết rạn nứt giữa hai người ngày càng sâu, hắn không không chịu được.
Peter Hoàng vừa đi, vừa đánh giá căn nhà… Cậu nhóc này không hề đơn giản. Ngoại trừ hành động có một chút bồng bột khó hiểu, thì khả năng tài chính của gia đình cũng thật ấn tượng. Dĩ nhiên, Peter Hoàng vẫn nghĩ cơ ngơi khổng lồ trước mắt hắn là tài sản của gia đình Ngạo Thiên. Vì nhân vật như Bill Gates hiện giờ có giàu nhất thế giới đi nữa, thì khi 19 tuổi cũng chẳng là gì đáng kể.
Bước qua bụi cây cắt tỉa gọn gàng như một mái vòm phủ mát lối đi, một không gian xanh mướt mở rộng trước mắt Peter Hoàng. Thảm cỏ xanh mát mắt, một cái hồ bơi trong xanh chạy ngoằn ngoèo bao quanh căn biệt thự. Một tấm lưng trần vạm vỡ tựa vào thành hồ, mái tóc đen rậm ẩm ướt, cánh tay buông lỏng hai bên. Peter Hoàng ngay lập tức nhận ra Ngạo Thiên. Ông vừa bước đến thì đột nhiên một thân hình trắng muốt lõα ɭồ từ bên dưới giữa hai chân cậu ta trồi lên.
Huyền Như thở hổn hển, vuốt vuốt nước trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ôm ghì lấy thân hình Ngạo Thiên. Môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau. Hắn đỡ lấy cặp mông trần trụi của nàng, nâng cơ thể nàng lên cao. Hai bầu vυ' mơn mởn đỏ hồng rung động trước ánh mắt ngỡ ngàng của Peter Hoàng. Hắn dĩ nhiên nhận ra cô gái này là Huyền Như, ca sĩ nổi tiếng khắp cả nước.
Hôm qua đứng trước cửa nhà Thùy Vy, hắn đang lúng túng nên không để ý kỹ. Không ngờ hắn lại đang có diễm phúc chiêm ngưỡng trọn vẹn hai bầu vυ' mơn mởn tuyệt đẹp của nàng. Huyền Như hé miệng rêи ɾỉ khi miệng Ngạo Thiên ngậm kín núʍ ѵú săn cứng của nàng. Chợt nàng mở mắt, trợn tròn nhìn người đàn ông đứng lù lù cách đó vài mét.
– Á… Có người… Trời ơi…
Huyền Như vùng vẫy, tuột khỏi tay Ngạo Thiên, trùng người xuống nước. Ngạo Thiên quay phắt lại, ánh mắt ngạc nhiên rồi chuyển sang giận dữ nhìn Peter Hoàng:– Làm sao ông tìm được tới đây?! Ông tới đây làm gì?
– Ah… Thật xin lỗi… Tôi hơi đường đột rồi… – Peter Hoàng lúng túng. – Tôi muốn nói…
– Tôi không có gì nói với ông… – Ngạo Thiên quay lưng lại, phất tay. – Ông đi về cho.
– Tôi muốn nói rõ chuyện Thùy Vy với cậu… – Peter Hoàng nét mặt hơi trầm xuống.
– Chuyện cô ấy tôi không liên quan nữa… Người cần chăm sóc cô ấy là ông… Không phải tôi. – Ngạo Thiên vẫn không quay đầu, hậm hực nói.
– Tôi cứ nghĩ cậu còn yêu Thùy Vy… – Peter Hoàng nhếch mép cười. – Quên mất… tuổi cậu còn trẻ như vậy… Chóng yêu cũng chóng quên thôi…
– Xem ra… Tôi nhiều chuyện rồi… Không làm phiền hai người. – Peter Hoàng quay người đi thẳng ra ngoài.
Huyền Như nhìn khuôn mặt tái xanh của Ngạo Thiên, môi hắn mím chặt. Môi hắn mấp máy chần chừ, rồi hô lớn:
– Ông quay lại đây…
Ngạo Thiên nhúng người nhảy lên khỏi hồ. Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngông nghênh đi thẳng vào nhà. Peter Hoàng lặng lẽ đi theo. Không hiểu sao tim Huyền Như đập rất nhanh. Cảm giác hạnh phúc tuyệt vời mấy ngày nay dường như từng chút tuột khỏi tay nàng. Huyền Như muốn đi theo, nhưng nàng không thể để cơ thể lõα ɭồ của mình bị người đàn ông khác nhìn thấy.
Trong gian phòng khách, Ngạo Thiên khoát lên người chiếc áo choàng trắng, ngồi đối diện Peter Hoàng.
– Cho phép tôi hỏi… Giữa cậu và cô… Huyền Như là mối quan hệ thế nào?! – Peter Hoàng hỏi.
– Sao?! Một Thùy Vy còn chưa đủ với ông sao?! Ông tự tin như vậy?! – Ngạo Thiên mặt tím đen, ánh mắt như một lưỡi dao kề vào cổ ông ta.
– Không… Không… Cậu Thiên hiểu lầm rồi… Tôi chỉ không muốn những điều mình sắp nói, phá hỏng hạnh phúc của cậu và Huyền Như thôi! – Peter Hoàng điềm tĩnh.Ngạo Thiên vẻ mặt mất kiên nhẫn, gác chéo chân nói:
– Tôi và Huyền Như có thể gọi là tình nhân, cũng có thể gọi là bạn bè… Và chỉ thế mà thôi… Ông có thể nói ra rồi đó.
Peter Hoàng hít sâu một hơi, nói nhanh:
– Thật ra… Thùy Vy vẫn rất yêu cậu…
– Yêu… Ha ha… – Ngạo Thiên lắc đầu, bật cười chua xót.
– Có thể cậu không tin… Bản thân tôi nghĩ lại cũng thấy khó tin… Giữa tôi và Thùy Vy chưa hề xảy ra chuyện gì… – Peter Hoàng cười khổ nói.
Ngạo Thiên nhíu mày nhìn Peter Hoàng, hắn muốn bác bỏ lời giả dối đó. Nhưng một loại trực giác mách bảo hắn rằng Peter Hoàng đang nói sự thật. Làm sao có thể?!
Peter Hoàng nói giọng đều đều, chậm rãi tường thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm đó. Cả tình huống gây hiểu nhầm vào buổi chiều hai ngày trước. Ngạo Thiên câm lặng lắng nghe. Lòng hắn dậy sóng theo từng lời từng lời nói của Peter Hoàng. Nét mặt Ngạo Thiên tái nhợt, hắn cảm thấy mình thật tệ hại. Sự tự tin và sĩ diện đã đẩy hắn từ sai lầm này đến sai lầm khác. Để bây giờ hắn chỉ biết áy náy khổ sở không biết làm sao đối diện với Thùy Vy.
– Tôi có một thắc mắc… Hy vọng cậu không nghĩ tôi nhiều chuyện… – Peter Hoàng lên tiếng.
– Cậu có mục đích gì khi cố tình buông thả với Phương Hồng? Để đẩy Thùy Vy cho tôi sao? Trong khi tôi thấy cậu có vẻ vẫn rất yêu nàng!
Ngạo Thiên vò đầu bức tai, ánh mắt đỏ hoe nhìn lên ông ta:
– Tôi có nỗi khổ của mình… Tôi chưa bao giờ hết yêu Thùy Vy… Nhưng nàng có trong người một nỗi ám ảnh khó vượt qua…
Ngạo Thiên nói giọng âm trầm đau đớn. Hắn kể hết cho Peter Hoàng, cả những chẩn đoán của Giáo sư Định. Đối với hắn giờ đây, Peter Hoàng là người bạn đáng tin cậy nhất. Người đã không xâm phạm Thùy Vy dù đã có rất nhiều cơ hội. Người đã can đảm vượt qua ham muốn ích kỷ cá nhân để tìm về hạnh phúc cho Thùy Vy. Ngạo Thiên chợt tự hỏi, liệu hắn còn đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho nàng?!
Peter Hoàng ấp úng, nhìn Ngạo Thiên lại nhìn xuống mũi giày mình. Câu chuyện của Ngạo Thiên làm hắn kinh sợ. Bài báo về một cô giáo trẻ bị chồng cũ âm mưu chôn chung quan tài cha chồng… hắn cũng đọc qua. Dĩ nhiên, báo chí luôn viết tắt tên của nạn nhân. Nên không bao giờ Peter Hoàng tưởng tượng được người phụ nữ đáng thương đó là Thùy Vy. Lòng Peter Hoàng nao nao khó chịu vì một nỗi thương cảm dâng trào.– Tôi hiểu nỗi khổ của cậu… Nhưng cậu đã làm sai rồi! Hoàn toàn sai… – Peter Hoàng trầm ngâm nói.
– Chuyện khám phá không gian xúc cảm tìиɧ ɖu͙© của Thùy Vy… Không phải một mình cậu âm thầm tiến hành mà được… Phải có sự tham gia thấu hiểu của chính nàng…
– Cô ấy phải được biết. – Peter Hoàng nhấn mạnh. – Trong chuyện này, cậu đóng vai trò của một cái mỏ neo… Thuyền có thể trôi xa, nhưng vẫn có mỏ neo kéo lại… Cậu hiểu ý tôi chứ?! Cậu không thể đẩy cô ấy vào vòng tay người khác như vậy… Mà không có một sợi dây ràng buộc… Cô ấy sẽ đi thật đấy.
Ngạo Thiên lắng nghe một lúc. Hắn hít sâu một hơi, nói:
– Thật xin lỗi, anh Peter. Tôi cảm thấy xấu hổ vì trước đây tôi đã xem thường anh.
– Ha ha… Tôi nghĩ cậu cũng có tư cách xem thường tôi đấy… – Peter Hoàng thoải mái cười. – Nhưng sai lầm lớn nhất của cậu đã xem thường Thùy Vy.
– Tôi không có… Chưa bao giờ tôi… – Ngạo Thiên ấp úng.
– Cậu khoan hãy biện hộ cho mình… Tự nghĩ lại hành động của mình xem… – Peter Hoàng cười tủm tỉm điềm nhiên.
Ngạo Thiên nhíu chặt hàng lông mày. Hắn dù không thật sự xem thường Thùy Vy. Nhưng hắn đã tự cho mình cái quyền được thao túng cảm xúc của nàng… Tự lựa chọn đối tượng khám phá cảm xúc của nàng. Ngạo Thiên luôn tự mãn về những gì mình đạt được. Hắn luôn nghĩ mình là một người đàn ông chính chắn hơn hẳn độ tuổi thật sự của hắn. Nhưng lần này, quả thật Ngạo Thiên đã hành động bồng bột như một đứa trẻ 19 tuổi. Và bây giờ là lúc hắn phải nhìn thẳng vào sự thật, mạnh mẽ vượt qua cái tôi của chính mình, để giúp Thùy Vy vượt qua bước ngoặt khó khăn này… Dù sau đó, nàng ở lại hoặc đi theo người đàn ông khác hắn cũng phải chấp nhận. Ngạo Thiên hơi đỏ mặt, gật gật đầu:
– Tôi thừa nhận anh Peter nói rất đúng. Tôi thấy mình thật tệ. Nhưng hiện giờ muốn giúp Thùy Vy tôi phải làm sao?!
– Cậu phải trở về bên Thùy Vy, kể ra tất cả mọi chuyện. Nàng tự có cách giải quyết của mình… Thùy Vy không yếu nhược như bề ngoài của cô ấy đâu…
Lời nói của Peter Hoàng làm Ngạo Thiên nhớ lại những ý kiến đánh giá của Giáo sư Định. Hắn thấy mình thật thất bại. Hai người đàn ông chỉ tiếp xúc vài lần với Thùy Vy, đều tỉnh táo đưa ra đánh giá chính xác về nàng. Trong khi bản thân hắn, chỉ biết yêu và yêu vội vàng, không hề hiểu về nàng, lại xem nàng như một món hàng trân quý để bảo bọc nâng niu.
– Anh Peter… Anh có muốn Thùy Vy không? – Hỏi câu này mà tim Ngạo Thiên cũng đập thình thịch.
– Tôi… – Peter Hoàng chỉ vào mình, ánh mắt hơi phức tạp.
– Tôi nói thật… Nếu được lựa chọn, tôi quả thật muốn chiếm hữu Thùy Vy… Không chỉ thể xác mà cả trái tim nàng. Nhưng qua mấy ngày nay, tôi đã hiểu mình không làm được điều thứ hai… Ngay cả điều thứ nhất cũng khá miễn cưỡng và tôi không thích miễn cưỡng bất cứ ai, đặc biệt là Thùy Vy. – Hắn âm trầm.
– Còn nếu nàng chấp nhận ngủ với anh… – Ngạo Thiên chợt nói.
Peter Hoàng im lặng, nhìn Ngạo Thiên, nhúng vai:
– Tôi không phải là thánh…