Lớp Học 12A7

Chương 29

– Dừng lại… Cậu Thiên… Tôi nói cậu dừng lại… – Gã cảnh sát nghiến răng, bước đến run run chỉa súng vào Ngạo Thiên.

– Chưa có ai dám chỉa súng vào tôi đâu… – Ngạo Thiên gầm lên. – Anh muốn bắn thì cứ bắn…

Hắn tiếp tục hì hục bẩy nắp quan tài lên. Bất chấp khẩu súng đen ngòm run run chỉa thẳng vào đầu.

– Bắn… Bắn hắn… – Trung Nghĩa lo lắng nhìn nắp quan tài cọt kẹt gần bung lên, gào thét.

– Bắn hắn đi… – Đám đàn ông bên ngoài cũng gào lên.

– Bắn nó… – Họ hàng gia đình Trung Nghĩa cũng khóc la inh ỏi.

Gã cảnh sát trán toát mồ hôi, siết chặt khẩu súng run rẩy như nặng cả trăm ký.

– Cậu Thiên… Tôi đếm đến ba… Cậu không dừng lại, tôi sẽ nổ súng. – Gã hét lên.

Đột nhiên từ hàng người, Huyền Như bước ra chắn trước mộ huyệt. Cô cởi bỏ chiếc mũ rộng vành lộ ra nhan sắc tuyệt đẹp.

– Huyền Như… Là ca sĩ Huyền Như… – Đám người xôn xao bàn tán.

– Ông muốn bắn anh ấy… Thì bắn tôi trước. – Huyền Như nói, ánh mắt kiên quyết.

– Phải… Cũng là bắn hai đứa tôi trước… – Tuân Trung bước ra.– Bắn luôn hai đứa này… – Hai con bé Tình Nhi nắm chặt tay nhau, giọng run run, nhưng ánh mắt quyết không lùi bước.

– Tính cả tụi này…

– Tôi nữa…

Từng đứa từng đứa một đứng ra bao quanh mộ huyệt. Những khuôn mặt non nớt, đầu tóc rối tung, đồng phục xộc xệch nhưng đối diện với chúng, gã cảnh sát phải chùng bước. Khẩu súng đen ngòm từ từ hạ xuống.

– Ném đá… Ném bọn chúng… Không thể để quan tài cha bị xúc phạm… – Một lần nữa tiếng Trung Nghĩa kêu gào từ phía sau.

Một tảng đá lớn vùng vụt lao đến… Theo đó là liên tiếp những tảng đá xanh của đám người bị Trung Nghĩa khích động không chút thương tiếc lao vào đám học trò.

– Á… Á…

Huyền Như hét lên đau đớn, một dòng máu đỏ chảy dài xuống mặt cô. Tuân Trung kéo Huyền Như ngồi xuống, hai đứa đưa người ra che chắn. Đám học trò nam quây lại, tay che đầu, đưa lưng ra che chở cho đám con gái. Ngạo Thiên bên dưới cũng liên tục bị ném trúng. Hắn gầm lên giận dữ, dùng hết sức bình sinh, bắp tay nổi phồng những đường gân máu như sắp nổ tung.

‘Oành’.

Nắp quan tài bật lên, đổ sang một bên. Những tiếng hét lạc giọng vang lên.

– Mở ra rồi… Cô Vy.

– Trời ơi… Cô Thùy Vy…– Vy…

Trong quan tài, giữa đám vải liệm ngổn ngang, Thùy Vy nằm im thiêm thϊếp, mặt tái xanh không còn sức sống. Ngạo Thiên đau đớn như trái tim bị xé nát, bế xốc lấy cơ thể nàng, đưa lên trên. Cơ thể nàng mềm rũ, vẫn khoát trên mình chiếc áo trắng, mái tóc dài phất phơ tang tốc.

Cả đám người xung quanh chết trân. Những tảng đá tuột tay rơi xuống. Những ánh mắt ngơ ngác sững sờ nhìn một sự thật kinh khủng đang bày ra trước mắt. Một số người ngồi bệt xuống đất, co rúm sợ hãi. Họ đã vô tình tiếp tay cho một âm mưu gϊếŧ người man rợ. Cả đám cảnh sát cũng cúi gằm mặt không biết làm gì.

– Trung Nghĩa… Thằng Trung Nghĩa đâu?!

– Không liên quan đến tôi… Tôi có biết gì đâu? – Trung Nghĩa mặt tái xanh, cố phân bua.

– Chúng tôi nghi ngờ anh có âm mưu gϊếŧ người… Anh đừng chống cự…

Một đám cảnh sát nhào đến đè nghiến Trung Nghĩa xuống đất.

– Tôi bị oan… Làm sao tôi biết cô ta có trong quan tài chứ? Liên quan gì đến tôi… – Trung Nghĩa gào thét.

– Già mồm làm gì?! Thùy Vy tỉnh lại sẽ tố cáo anh! – Huyền Như mặt còn loang lổ máu, nói lớn.

– Cái đó thì cũng tùy… Phải xem cô ta có tỉnh lại không đã… – Trung Nghĩa nhếch mép thì thầm.

– Vy…

Ngạo Thiên hít hơi thật sâu, thổi hơi ngạt vào miệng Thùy Vy. Hắn nghiến răng nhồi thật mạnh lên ngực nàng. Liên tục không ngừng nghỉ. Khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Vy tái nhợt không chút huyết sắc… Cơ thể nàng lay động liên tục nhưng không chút phản ứng của sự sống. Ngạo Thiên nghiến răng, khóe miệng hắn rướm đỏ máu tươi. “Đừng… Đừng mà… Tỉnh lại đi…”. Đám học sinh mắt đỏ hoe, tay siết chặt với nhau, rấm rứt khóc. Huyền Như ngồi bệt xuống bên cạnh, bưng mặt khóc nức nở.– Khóc… Khóc cái gì… Cút đi…

Ngạo Thiên hét lên giận dữ, nhưng chính hắn cũng không ngăn được dòng nước mắt chảy dài trên mặt. “Không… Đừng làm vậy với Thiên mà…”. Ngạo Thiên vẫn tiếp tục thổi từng luồng hơi vào miệng Thùy Vy như muốn truyền cho nàng tất cả sức sống của bản thân hắn. Nét mặt yêu thương của nàng trong mắt hắn nhòe đi, mỗi lúc một xa.

– Không… Không… Đừng đi mà…

Ngạo Thiên đau đớn hét lên trong tuyệt vọng. Hắn gục xuống trên người Thùy Vy, bờ vai mạnh mẽ lại trở nên yếu nhược nức nở.

Đột nhiên, một tiếng ho khan vang lên thật nhỏ. Ngạo Thiên bừng tỉnh bật người dậy. Mọi người đều ngừng khóc, nín lặng chờ đợi. Đôi mắt nhắm nghiền của Thùy Vy khẽ máy động, hé mở.

– Không… Đừng chôn tôi… Thả tôi ra… Thiên ơi… Cứu Vy… – Vừa tỉnh lại, Thùy Vy liền khóc thét lên, cả người co rúm lại sợ hãi.

Mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Trung Nghĩa là mặt mũi tối sầm, nín lặng.

– Vy… Có Thiên ở đây… Qua rồi… Mọi chuyện qua rồi… – Ngạo Thiên ôm choàng lấy nàng, vỗ về.

– Thiên… Hu hu… Thiên ơi… Vy sợ lắm…

Thùy Vy khóc sướt ôm ghì lấy cổ Ngạo Thiên như sợ hắn lại bỏ nàng lại trong không gian chết chóc đó. Lòng Ngạo Thiên đau xót đến ứa máu, hắn cúi xuống đặt lên đôi môi run rẩy của nàng một nụ hôn. Một hương vị thương yêu tha thiết pha lẫn vị ngọt bùi của nước mắt. Môi hai người trám kín lấy nhau… Sức sống mạnh mẽ của Ngạo Thiên như truyền sang cho Thùy Vy. Sắc mặt nàng từ tái xanh trở nên hồng hào, rồi ửng đỏ… Thời gian như ngừng lại trước ánh mắt mở tròn của cả lớp 12A7… Huyền Như gạt nước mắt, mỉm cười… Một nụ cười mãn nguyện không chút hờn ghen… Không biết bắt đầu từ ai, một tiếng khẩu hiệu cùng hô lớn.

– Anh Thiên… Cô Vy…

– Anh Thiên… Cô Vy…

– Suỵt… Im ngay… – Bé Nhi la lên. – Cô gì mà cô… Làm lại.

– Ngạo Thiên… Thùy Vy…

– Ngạo Thiên… Thùy Vy…

Thùy Vy choàng qua cổ Ngạo Thiên, gương mặt nàng đỏ bừng lan đến tận mang tai. Nhưng nàng không rời môi Ngạo Thiên. Bờ môi ấm áp mà khó khăn lắm nàng mới tìm lại được.