Liên tục hai ngày tiếp theo.
Một sự kiện làm cả thành phố sửng sốt. Cả ngành giáo dục như đeo khăn tang u ám bao trùm. Khắp nơi, từ trường học đến trạm xe buýt, từ công sở đến quán hủ tíu lề đường, người người đều bàn tán. Nhưng tất cả các đề tài đó đều hướng về một người, thầy Trung Nghĩa – Hiệu trưởng Hoa Mai.
– Dám gian lận đề thi toán quốc gia… Để lấy danh tiếng… Thiệt hết nói…
– Cũng là báo chí đặt vấn đề thôi… Làm gì có bằng chứng xác thật…
– Không thấy hai cái bài giải của hai đứa học sinh à? Từ câu đặt vấn đề, đến cái xuống hàng cũng giống nhau…
– Chuyện đó cũng lạ gì… Cha ra đề, con nhìn một cái có làm sao?
– Tôi thấy nghi vấn về thâm hụt quỹ xây dựng trường mới là chuyện lớn… Ba cái kia là lấy danh tiếng thôi, có là gì?!
– Đúng là thời buổi này không thể nhìn mặt sáng sủa mà tin tưởng được…
…
Tại căn biệt thự trắng của Ngạo Thiên. Một bàn tiệc hoành tráng bày biện công phu đặt giữa vườn.
– Dzô…
– Dzô…
Tiếng cụng ly leng keng vui vẻ liên tục vang lên. Hôm nay là tiệc liên hoan chúc mừng chiến công đầu tiên vạch trần bộ mặt thật của Trung Nghĩa.
Thùy Vy cũng vui… Đối với nàng, con người bạc tình bạc nghĩa kia không còn gì để nàng lưu luyến. Bản thân nàng đã sẵn sàng xin nghỉ việc, thì mang tiếng bị trường đuổi việc cũng không khác gì. Nhưng Thùy Vy đã rất bực tức vì sự tráo trở lật lọng của Trung Nghĩa, người nàng từng xem là chồng. Hắn đuổi học cùng lúc cả năm đứa Ngạo Thiên, không chút đắn đo về lời hứa với nàng. Thùy Vy thậm chí đã bắt đầu hối hận vì ngày hôm đó đã nhận lỗi trước trường để bảo vệ bộ mặt giả dối của Trung Nghĩa.
– Gã đó nhỏ xíu bằng chừng này này… – Con Nhi đưa ngón tay út huơ huơ trước mặt thằng Trung.– Xạo… Rõ ràng con Tình nói em sướиɠ ngất ngây… – Thằng Tuân xen vào.
– Không có… Thật ra… Cũng có chút do… do hắn hôn… hôn chỗ đó… – Bé Nhi ấp úng đỏ mặt. – Cô Vy cũng biết mà…
– Con nhỏ này… Nói bậy… – Ngạo Thiên cốc đầu con bé. – Anh còn chưa tính chuyện dám cãi lời anh đâu.
Thùy Vy mặt đỏ bừng, mỉm cười xoa xoa đầu cho con bé. Thật ra, làm sao nàng không biết con bé nói về cảm giác gì… Nhưng kí ức đó đối với nàng chỉ có đau khổ và tủi nhục… Thùy Vy thà để trí nhớ mình có những lỗ trống rỗng vô nghĩa, còn hơn là trọn vẹn mà nhơ nhuốc… Giây phút này đây, Thùy Vy ước gì mình có thể vô tư không suy nghĩ như bé Nhi và Tình.
Nhìn những gương mặt phấn khích vui vẻ, Thùy Vy cũng thấy mình vui lây. Nhưng khi ánh mắt Thùy Vy nhìn về Ngạo Thiên, lại phát hiện hắn đang nhìn nàng. Ánh mắt hắn thật sâu, thật ấm áp như nắng ban mai làm tim nàng rung động. Thùy Vy hơi đỏ mặt quay đi. Nàng biết Trung Nghĩa và hai con bé Nhi Tình cũng có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, nhưng tại sao không thấy hắn nhìn hai con bé bằng ánh mắt đó?
Hắn sẽ không… Không thể nào. Dù có chuyện gì xảy ra giữa hai người… Thùy Vy tự biết mình là gái một đời chồng, lớn hơn Ngạo Thiên những bốn tuổi, lại từng là cô giáo của hắn… Nàng thấy Huyền Như mới thật sự xứng đôi với Ngạo Thiên. Cô ấy xinh đẹp nổi tiếng, bạn thanh mai trúc mã với Ngạo Thiên, gia thế cao sang, lại một lòng yêu thương hắn hết mực… Nghĩ đến đó lòng Thùy Vy chợt đau nhói khó chịu. Nàng uống một ngụm rượu như cố nuốt sự đau đớn vào sâu trong lòng.
Bữa tiệc kéo dài với những chai rượu lăn lốc dưới chân. Hai con bé Nhi Tình đã nhào xuống hồ bơi không ngừng vẫy vẫy tay kêu gọi Tuân và Trung. Hai thằng con trai cũng khó chịu trong người, cùng ăn ý chạy ra, bỏ lại một mình Thùy Vy ngồi đối diện với Ngạo Thiên. Thùy Vy im lặng lắc lắc lư rượu để chất lỏng vàng óng bên trong xoay tròn tròn tạo thành một trũng xoáy nhỏ. Ngạo Thiên chợt bước sang ngồi bên cạnh nàng. Hắn nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay nàng, đưa lên uống cạn. Hắn nắm chặt tay nàng. Thùy Vy tim đập rộn ràn, không hiểu sao nàng thấy bất an mãnh liệt.
– Vy, Thiên biết mình rất đường đột khi nói ra chuyện này… – Giọng Ngạo Thiên trầm ấm – Nhưng Thiên đã suy nghĩ rất kỹ… Thiên biết mình đã y…
– Khoan đã… – Thùy Vy đặt tay lên miệng Ngạo Thiên, ngăn lại. – Dù Thiên đang muốn nói gì, cũng là quá sớm… Thiên không hiểu gì về Vy đâu…
– Thiên tin cảm giác của mình… – Hắn cầm lấy bàn tay nàng siết chặt. – Thiên tin Vy cũng có cảm xúc như vậy…
– Những cảm xúc đêm trước… chỉ đơn thuần là bản năng… Vy có cảm giác với Thiên, thì cũng có thể với người khác… Thiên hiểu ý Vy không?
Nói ra những lời giả dối này cũng đủ làm mặt Thùy Vy nóng rang lên. Nàng chưa bao giờ cho phép mình dễ dãi buông thả với đàn ông. Ngoại trừ Trung Nghĩa, thì Ngạo Thiên là người đàn ông thứ hai trong đời Thùy Vy. Ngạo Thiên không nói gì nữa, chậm chậm buông bỏ tay nàng.
– Vy mới chia tay chồng… Vy muốn tận hưởng cảm giác tự do này…
Thùy Vy quay mặt đi, tránh ánh mắt của Ngạo Thiên làm lòng nàng đau nhói. Nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn lại u ám buồn bã như vậy. Nàng muốn gạt phăng đi tất cả lao vào lòng Ngạo Thiên. Nàng muốn ngay lập tức đặt lên môi hắn một nụ hôn để hắn cảm nhận được tâm hồn nàng đang đau đớn như thế nào.
– Sao Thiên không tìm một người con gái khác? – Nàng nói nhỏ.– Người con gái khác sao? – Ngạo Thiên thì thào, ánh mắt đang lạc lõng bỗng tập trung sắc bén trở lại.
– Vy đang nói về ai?! – Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của nàng.
– Huyền Như… À… Vy muốn nói một người như Huyền Như sẽ phù hợp với Thiên hơn… – Thùy Vy buột miệng nói, liền ấp úng chữa sai.
Ngạo Thiên mỉm cười, sự tự tin vừa bị Thùy Vy làm lung lay liền quay trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn đứng lên. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Thùy Vy, hắn nắm lấy tay nàng.
– Đi đâu?! – Thùy Vy hỏi.
– Đi tìm bản năng thôi…
Thùy Vy líu ríu đi theo, bị Ngạo Thiên dắt ra tới mép hồ bơi. Bốn đứa hai nam hai nữ thấy Ngạo Thiên và Thùy Vy bước đến cũng ngừng đùa giỡn. Những mảnh quần áo bơi ném tứ tung bên mép hồ. Bé Nhi bé Tình thụt xuống nước, che bớt đi hai bầu vυ' mơn mởn trống trải. Thằng Tuân và Trung còn khổ sở hơn, núp ra sau hai con bé để cô Vy không nhìn thấy hai cái dươиɠ ѵậŧ cong cớn trong làn nước trong veo.
Ngạo Thiên không nói gì, chậm chậm đưa tay cởϊ áσ váy Thùy Vy. Nàng hoảng hốt ngăn tay hắn lại:
– Thiên làm gì?
– Bơi… Rồi sau đó làm theo bản năng mách bảo. – Ngạo Thiên nhúng vai.
– Nhưng… Vy không có đồ bơi… – Thùy Vy mặt đỏ bừng, chiếc váy nàng đang lỏng dần.
– Cả đám chúng nó có ai mặc đồ bơi đâu… – Ngạo Thiên nói, tiếp tục cởi váy nàng. – Theo sở thích của Vy mà.
– Đây là thách thức sao?! – Thùy Vy mím môi bướng bỉnh, nhìn thẳng vào mắt Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên không trả lời, ánh mắt lưu manh kia đã quay trở lại, không chút giấu giếm nhìn vào khoảng da thịt căng bóng của Thùy Vy đang lộ ra.
– Được… Đừng hối hận… – Thùy Vy nghiến răng hờn dỗi như một cô gái đang tuổi yêu đương.
Nàng hít sâu một hơi, cởi chiếc váy kéo tuột qua đầu. Ngạo Thiên không nói gì, chỉ khoanh tay đứng bên cạnh, như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật đang được gỡ bỏ từng lớp giấy bọc. Từng mảnh từng mảnh vải rơi xuống chân. Cơ thể tuyệt đẹp của Thùy Vy phơi bày gần trọn vẹn trong mắt bốn đứa Tuân, Trung và hai con bé. Tiếng hít hà thở sâu của hai thằng học trò bên dưới làm Thùy Vy thấy mặt mình nóng rang. Nàng mím môi nhìn Ngạo Thiên, rồi quay người chậm chậm bước xuống hồ.
Ngạo Thiên không nói gì, cởi luôn chiếc quần short, lững thững bước đến. Trong mắt hắn cơ thể lõα ɭồ hoàn mỹ của Thùy Vy hiện ra như một pho tượng vệ nữ. Từng bước đi về phía Tuân Trung làm lòng hắn dâng lên một cỗ chua xót kì lạ. Điều này không hề xảy ra khi hắn chia sẻ hai bé Nhi Tình với hai thằng bạn. Vì đơn thuần giữa hắn và hai con bé ngoài quan hệ xá© ŧᏂịŧ, chỉ có tình bạn. Nhưng cảm giác với Thùy Vy lại hoàn toàn khác, như với Yến Trang một thời… Là một sự nâng niu, bao bọc lẫn cảm giác chiếm hữu, ích kỷ mãnh liệt. Nhưng Thùy Vy không cho hắn lựa chọn… Giờ đây trước mặt Thùy Vy chỉ còn hai ngã rẽ, hoặc là thừa nhận tình cảm với Ngạo Thiên hoặc không bao giờ nữa.
Tuân Trung như không tin vào mắt mình. Chúng đang được nhìn ngắm cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tuyệt đẹp của cô Thùy Vy gần trong gang tấc. Cặp đùi nàng thon dài trắng đến lóa mắt. Mỗi cái nhấc chân nhẹ nhàng làm chiếc qυầи ɭóŧ ren cộm lên một màu da thịt hồng hồng. Qua lớp ren mỏng tang chúng còn thấy rõ cả chùm lông tơ phơn phớt. Vòng eo nàng nhỏ nhắn phẳng lì không chút mỡ thừa phơi bày một chiếc rốn nhỏ nhắn đáng yêu. Và hai bầu vυ' tròn trịa cân xứng, hai đầu núm đỏ hồng xinh xắn làm cổ họng chúng khô khan.