Thùy Vy thấy mặt mình như bị đốt nóng. Toàn bộ cơ thể nàng nhộn nhạo dưới ánh mắt hừng hực của Tuân và Trung. Nàng không biết chuyện mình đang làm là đúng hay sai? Nhưng tại sao Ngạo Thiên lại bắt nàng lựa chọn? Hoặc là thừa nhận mình nói dối về tình cảm với hắn hoặc là chứng minh mình có thể buông thả theo bản năng. Nàng thấy tim mình đập rộn lên như đang bước chân bên bờ vực, chỉ sơ sẩy một bước là vĩnh viễn sa vào vực sâu không đáy.
– Cô… – Hai con bé Tình Nhi lúng túng ngơ ngác.
– Hôm nay, hai đứa nhường Tuân Trung cho cô có được không? – Thùy Vy nói ra lời này mà cả người ngượng chín.
Tuân Trung gật gật đầu lia lịa, ánh mắt tỏa sáng nhìn hai bầu vυ' mơn mởn của Thùy Vy ngay gần kề. Bé Nhi và Tình không nói gì, lặng lẽ bơi về phía Ngạo Thiên đang đứng.
– Cô… Cô thật sự… – Trung lắp bắp.
– Nói nhiều quá…
Thùy Vy ôm choàng lấy cổ hắn, trám kín cái miệng há hốc của hắn bằng một nụ hôn. Trung hơi bất ngờ, rồi ngay lập tức đáp trả nhiệt tình. Hắn ôm ghì lấy thân thể mềm mại của Thùy Vy, say mê nhấm nháp đôi môi xinh đẹp của nàng. Lưỡi hắn tham lam cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng. Một hương vị ngọt lịm thơm ngát làm cả cơ thể hắn như có một luồng điện chạy qua.
Tuân áp sát cơ thể Thùy Vy từ phía sau. Hai tay hắn vòng lên ôm lấy hai bầu vυ' tròn trịa của nàng. Một cảm giác mềm mại căng tròn mát rượi làm hắn say mê. Hắn cảm nhận được cả hai chiếm núm cồm cộm xinh xắn dưới lòng bàn tay. Bắt đầu nhào nặn thật chậm, thậm nghiền ngẫm như tận hưởng một món ngon nhất trần đời… Lưỡi hắn mê mẩn liếʍ quanh vành tai đỏ bừng xinh đẹp của nàng. Dươиɠ ѵậŧ hắn cong cớn, chui giữa hai bắp đùi non mềm mại của nàng. Thật dễ chịu, ấm áp như lọt vào cõi thần tiên.
Hai con bé nhíu mày nhìn ba thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính chặt trong hồ. Rồi lại nhìn lên ánh mắt phức tạp khó hiểu của Ngạo Thiên.
– Để họ tự nhiên…
Thùy Vy thở hổn hển rời môi Trung, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Ngạo Thiên. Hắn đang dửng dưng choàng qua vai hai con bé, bàn tay không khách sáo nhào nặn hai bầu vυ' non tơ hai bên. Thùy Vy mím môi tức giận… Tại sao nàng lại phải tức giận với hắn kia chứ? Không phải nàng đang mong muốn hắn đừng để ý đến mình sao?! Cơ thể Thùy Vy gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ còn che chắn bởi một chiếc qυầи ɭóŧ ren mỏng manh.
Nàng bị kẹp giữa hai đứa học trò đang hừng hực thèm muốn. Những nụ hôn tới tấp liên miên, những cái vuốt ve khao khát làm cơ thể Thùy Vy hừng hực cháy bỏng. Tuân và Trung nâng bổng cả người nàng lên… Hai cánh tay rắn chắc luồn dưới hạ thể nàng, cọ sát. Hai bầu vυ' tròn trịa của nàng được chúng say mê hôn hít. Nàng không nhìn về phía Ngạo Thiên nữa…– Ưmmm…
Thùy Vy nấc khẽ từng tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng nhìn xuống hai cái miệng thèm thuồng ngậm mυ'ŧ hai đầṳ ѵú đỏ hồng ray rứt của nàng. Thùy Vy vẫn nhớ như in cảnh tượng hoang dại của bốn đứa diễn ra tại nơi này. Lúc đó nàng cũng ham muốn, nhưng chỉ thoáng qua. Vì nàng tin mình không bao giờ có thể buông thả bản thân như thế. Nhưng giờ đây, nàng tự lúc nào đã trở thành nhân vật chính.
– Ưmmm…
Một bàn tay nóng hổi ôm trọn lấy vùng da thịt mềm mại giữa hai chân của Thùy Vy, qua lớp ren mỏng là một mảng nóng hổi trỡn nhẫy. Một ngón tay miếc dọc chậm chậm làm lớp vải ren trũng xuống thành một rãnh sâu nức nở. Thùy Vy bật lên tiếng rêи ɾỉ. Cặp mông tròn trịa của nàng dưới mặt nước có vô số bàn tay sờ nắn… Và cả hai khúc thịt nóng hổi lượn lờ như chờ đợi sẵn sàng. Qυầи ɭóŧ của nàng chậm chậm bị kéo xuống. Một cảm giác mát lạnh trống trải làm hạ thể nàng hừng hực khao khát.
Thùy Vy bắt đầu sợ hãi. Trò chơi này nàng đã lúng quá sâu. Sâu đến mức giờ đây bản thân nàng cũng không muốn quay lại. Nàng nắm chặt mép hồ bơi, một bàn tay nóng hổi vuốt ve bụng nàng, nâng cao cặp mông tròn trịa của nàng lên. Hai chân nàng muốn khép lại, nhưng bị hắn chặn lại. Một vật nóng hổi cứng như thép nguội từ từ từng chút chèn vào hai mép âʍ ɦộ ấm áp của nàng.
– A… không… Dừng lại…
Thùy Vy bừng tỉnh, nàng cố nhoài người đến trước nhưng hông nàng bị giữ chặt. Nàng thật sự sợ hãi, cố gỡ bàn tay cứng rắn đang giữ chặt mình.
– Tuân… Trung… Đừng mà… Dừng lại…
– Tuân Trung không được… Vậy Thiên có được không?!
Đột nhiên một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai Thùy Vy. Nàng thản thốt quay lại. Một khuôn mặt quen thuộc ương ngạnh kề sát. Hông nàng được thả lỏng, Thùy Vy quay phắt lại…
‘Chát’ – Một cái tát bất ngờ in hằn lên khuôn mặt ngơ ngác của Ngạo Thiên.
– Tại sao?! Tại sao Thiên làm vậy? – Thùy Vy bưng kín mặt khóc nức nở.Phụ nữ thật vô lý. Đôi khi chuyện mình làm lại cứ đổ lên đầu người khác. Nhất là người nàng yêu. Ngạo Thiên xoa xoa gò má, mỉm cười. Thùy Vy bất ngờ nhào đến ôm choàng lấy cổ hắn. Môi nàng trám kín miệng hắn. Quan cảnh xung quanh như ảo ảnh mờ nhạt… Từ làn nước trong xanh, những hàng cây rủ bóng, cả đám bốn đứa học trò đang hì hục nhấp nhô phía bên kia… Cả thế giới như biến mất đối với hai người.
Thùy Vy hôn rít lấy môi Ngạo Thiên, nước mắt vẫn chảy dài trên gò má. Trong giây phút đó, nàng tưởng chừng chính mình đã hụt chân rơi xuống vực thẳm. Khi Ngạo Thiên trêu chọc, Thùy Vy như một cô gái nhỏ, uất ức giận dỗi. Để giờ đây, Thùy Vy đã thông suốt. Nàng phải nắm chặt lấy hạnh phúc của mình mãi mãi không buông tay. Tình yêu không phải món hàng có thể nhường nhịn đưa đẩy.
Ngạo Thiên ôm ghì lấy cơ thể mềm mại của Thùy Vy, tay hắn dưới nước mân mê cặp mông tròn trịa của nàng. Thùy Vy mỉm cười hạnh phúc, giấu gương mặt đỏ bừng vào cổ hắn.
– Vy muốn tham gia chung với bọn nó không?
Hắn nhìn về phía bốn đứa. Thằng Tuân đang hì hục xốc con Nhi lên xuống. Trung lại bóp chặt eo bé Tình thúc mạnh từ phía sau.
– Không… Về phòng đi… – Thùy Vy rít khẽ.
– Không phải lần trước Vy cũng đứng xem chúng làm chuyện này thật lâu sao?! – Ngạo Thiên cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng.
– Thiên biết sao?! Trời ơi… – Thùy Vy che mặt gắt lên.
– Vậy có muốn thử không?! – Ngạo Thiên hỏi, ánh mắt hắn lại phức tạp khó hiểu.
– Không… – Thùy Vy nhìn hắn. – Cảm giác đó không dành cho Vy.
Thùy Vy dắt tay Ngạo Thiên đi vào trong nhà. Hắn mỉm cười, trong lòng như buông xuống một tảng đá nặng nề.
– Và Vy cũng… cũng không thích Thiên làm như vậy nữa. – Nàng nói nhỏ.
– Cả Thiên cũng bị cấm sao?! – Ngạo Thiên há hốc giả vờ ngạc nhiên.
– Ừ… Chính thức cấm đấy.