Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Thái Tử Phát Hiện

Chương 15: Lau súng cướp cò

Nàng trở về phòng sau khi ăn tối xong.

Phòng ngủ tối đen như mực.

Cũng không có hạ nhân nào vào thắp đèn cho nàng.

Vừa mới vào phòng ngủ, liền ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, trong mùi rượu này còn ngửi thây một tia hương vị quen thuộc.

Phó Ninh Dung trong lòng kinh hãi.

—— Là Tạ Du.

Dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng có thể biết, Tạ Du đến chỗ nàng còn có thể có chuyện tốt gì?

Trong cung thì không hảo hảo đợi, một ngày hai ngày lướt qua cửa sổ chạy về phía nàng. Trong Đông cung của hắn có nhiều tỳ nữ như vậy đều đang chờ hắn sủng hạnh, hắn không thể tùy tiện chọn một cái nhìn qua mà làm đi?

Tửu lượng của Tạ Du nàng luôn biết, tửu lượng không tốt, nhưng hắn lại thích uống rượu. Uống xong thấy người liền ôm, còn làm ra các loại động tác kinh người khác nên cũng đặc biệt khó chơi.

Hiện giờ không biết có phải là như vậy hay không, nhưng dù sao hai năm trước hắn đích xác là bộ dáng này.

Nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Phó Ninh Dung chỉ đơn giản suy tư một chút, ngay sau đó xoay người cất bước liền chạy ra ngoài.

Đi nhị phòng uống trà cũng tốt, đến chỗ phụ thân nghe một chút công việc cũng được, tóm lại nơi này có Tạ Du, nàng không thể ở lại!

Gió đêm lay động đem cửa sổ hơi hơi gợi lên.

"Kẽo kẹt" một tiếng, còn không đợi Phó Ninh Dung chạy tới cửa phòng, liền nghiêng trời lệch đất, cả người của nàng đã bị ôm lấy, thắt lưng đè thẳng lên giường.

Phó Ninh Dung giãy dụa muốn chạy trốn.

Vừa giật giật thân thể, lại bị đè trở về.

Người đến nhận ra nàng có thể là đang sợ hãi, sau đó từ từ cúi xuống, ghé vào tai nàng nói: "Đừng sợ, là ta."

Vô nghĩa.

Bởi vì biết người đến là ngươi, cho nên mới muốn chạy.

Người khác ít nhất còn có thể giảng đạo lý, nhưng Tạ Du là loại dầu muối đều không ăn, cùng hắn nói cái gì cũng giống như đàn gảy tai trâu.

Phó Ninh Dung một tay đẩy hắn, giật giật cánh tay, nói thẳng: "Đau quá, ngươi đè lên người ta. "

Người nam nhân mang theo một mùi rượu rất nồng nặng.

Vừa nồng đậm vừa mãnh liệt.

Nhưng lại không hề khó ngửi.

Nghe nàng nói, Tạ Du lúc này mới buông ra một chút, ánh mắt sâu kín nhìn nàng: "Xin lỗi, là ta quá mức sơ suất..."

Phó Ninh Dung đang buồn bực hôm nay Tạ Du sao lại dễ nói chuyện như vậy.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hô khàn khàn cùng tiếng thở dốc của hắn đánh tới: "Xin lỗi ngươi, vậy ta để cho ngươi đè trở về có được không?"

Trong bóng tối, du͙© vọиɠ của hắn không một tiếng động mà lặng lẽ nảy sinh.

Tạ Du để cho nàng đè trở về?

Phó Ninh Dung không chút suy nghĩ trả lời: "Đương nhiên là không được! Ta đè ngươi làm gì?"

Đè tới ép lui.

Sợ là sớm muộn gì cũng lau súng cướp cò.

Nàng đối với Tạ Du lại không có suy nghĩ quá mức gì, Tạ Du đối với nàng thì khác.