Phó Ninh Dung khó xử.
Cùng thái tử tuấn mỹ vô song rất khác nhau.
Cây khí vật phía dưới của hắn dữ tợn sưng lên, nóng rực lại cứng rắn, gân xanh phía trên còn phá lệ dày đặc, còn đang nhảy dựng lên trong lòng bàn tay của nàng, nhìn trông thập phần dọa người.
Phó Ninh Dung chỉ là đơn giản liếc mắt một cái liền rũ mi mắt xuống, lại không dám nhìn nhiều nữa.
Nàng vừa muốn bắt đầu lay động phía dưới, bên tai liền truyền đến tiếng thái tử điện hạ khẩn cấp nói:
"Không phải vì Phó giá mà mất đi tính mạng của ngươi, ngươi cũng không tiếc sao? Sao lúc này lại để cho ngươi làm một chuyện đơn giản đến như vậy mà ngươi còn do dự mãi đến như thế? ”
Lửa nóng của hắn dán vào ngón tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc của nàng.
Nhớ tới khí vật trọng yếu nhất thân thể của hắn bị nàng nắm giữ, hắn liền nhịn không được run rẩy.
"Thật xấu xí."
Phó Ninh Dung theo bản năng nói ra suy nghĩ của mình, thanh âm nhỏ đến mức không thể phát hiện.
Nhưng thanh âm rất nhỏ như vậy lại bị Tạ Du bắt được.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đối với lời nói của Phó Ninh Dung cắn nuốt khinh bỉ mà nói:
"Loại thứ này của nam nhân ngươi đã gặp qua mấy lần? Xấu xí? Dùng tốt là được, nếu không thì ngươi có muốn đi lên tự mình thử xem không? ”
Hắn nói như vậy, Phó Ninh Dung lại càng không dám hé răng.
"Ngươi động một chút."
Tạ Du đã cứng rắn đến mức cực kỳ khó chịu, nghe xong lời nói của Phó Ninh Dung càng cảm thấy cả người mình giống như bị đặt lên lò than nướng nóng bỏng kinh người.
Nói nhiều hơn là cũng sai.
Nàng nói một câu liền có thể bị Thái tử điện hạ chọn ra một câu tật xấu, nàng đơn giản dựa theo phân phó dùng bàn tay dựa vào dươиɠ ѵậŧ lay động hai cái, không nói nhiều nữa.
"Nắm chặt một chút, nhanh lên một chút."
Tạ Du bình thường bận rộn với công việc, cũng không có thời gian để làm loại chuyện này.
Có nhu cầu nhiều lắm là mình tắm rửa để hạ hỏa hoặc là tự mình làm ra, nhưng từ khi biết phía sau nữ nhi Phó Ninh Dung, hắn liền bắt đầu không cam lòng.
Tuổi của hắn cũng đã đến.
Hắn có nên cố gắng có một nữ nhân không?
Bàn tay của một nữ nhân rất mềm mại.
Nhẹ nhàng theo hướng thân cây gậy lay động lên xuống, chất nhầy ngâm trên đỉnh làm ướt tay của nàng, vuốt ve qua lại, thân cây gậy cũng bị bôi trơn trở nên thập phần dễ dàng lay động lên xuống.
Nhưng thủ pháp của nàng rất non nớt ngây ngô, không biết dùng khéo léo như thế nào, Tạ Du để cho nàng nắm chặt một chút nàng liền tay nặng một chút, bóp chặt đến nỗi làm hắn khẽ rên một tiếng.
"Nhẹ một chút, ngươi muốn gϊếŧ chết ta hay sao?"
Người nói muốn nàng làm nặng là hắn, người muốn nàng nhẹ cũng là hắn.
Vị Thái tử điện hạ này tính tình thật sự là khó nắm bắt.
"Quên đi, ta tự mình đến."
Tạ Du nhìn về phía vết thương hơi thấm đầy những giọt huyết châu của nàng, sợ nàng quá mức dùng sức liên lụy sẽ đến miệng vết thương, lúc này mới dùng thái độ mềm nhũn đối đãi với nàng.
Phó Ninh Dung lập tức thu tay lại, cảm giác dính dính trên tay làm cho nàng có chút khó nhịn.
Nàng nằm trên giường.
Mà thái tử tôn quý đang ở ngồi bên cạnh nàng tự động đậy thân thể của hắn.
Cảnh tượng này thật sự quá mức có chút không chịu nổi.
Nàng vừa định quay đầu lại không muốn đi nhìn cảnh tượng quá mức da^ʍ mỹ này, lại bị Thái tử ức hϊếp thân thể, bướng bỉnh bám lấy khuôn mặt của nàng, để cho nàng có thể rõ ràng nhìn thấy động tác của hắn.
Bình thường bàn tay dùng để cầm kiếm, cưỡi ngựa, ở thư phong luyện chữ bây giờ lại nắm lấy vật khí khổng lồ đang sưng to lên lại giật giật kia của thái tử, hai luồng màu sắc đan xen lẫn nhau, hình thành một chút tương phản rõ ràng.