Không Kịp Chờ Đến Lúc Bình Minh

Chương 8

Dịch: Mộc Thanh Mạn

Cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, hai người nằm rạp trên bàn nghỉ ngơi. Trương Giai Lai quay đầu lại, cười toe toét với Thường Hiểu Xuân.

Thường Hiểu Xuân biết cô có chuyện muốn hỏi, gật đầu: “Cậu nói đi.”

“Ừm…hai ngày trước tớ mới chợt nhớ ra, có phải hồi còn học tiểu học, cậu với Thời Quang từng bỏ trốn với nhau đúng không?”

Thường Hiểu Xuân như bị ai đó giẫm vào chiếc chân đau, ngượng ngùng cười: “Cậu biết rồi à.”

Trương Giai Lai nói: “Lúc còn học tiểu học, mọi người đều bàn tán vụ này rất sôi nổi. Nhưng bây giờ hình như không ai nhớ đến nó nữa. Nếu không phải tớ đi với cậu rồi gặp Thời Quang, chắc tớ cũng chẳng nhớ ra.”

“Ồ, lúc đó tuổi trẻ bồng bột, cậu đừng nhắc lại nữa.” Thường Hiểu Xuân quay đầu lại, vẻ mặt rối rắm. Trái tim bình lặng ba năm qua của cô lại bị khuấy động.

Chuông báo hiệu sắp sửa vang lên.

Trong tiết tự học cuối cùng, cô chủ nhiệm đi họp đột xuất. Lớp trưởng Lưu Manh Manh quản lý giữ trật tự lớp, yêu cầu mọi người ngoại trừ cúi đầu đọc sách thì những việc khác không được làm, vì người của hội học sinh có thể đến kiểm tra đột xuất bất cứ lúc nào.

Thường Hiểu Xuân mở sách ra, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến lời nói của Trương Giai Lai, sách trước mặt một chữ cũng đọc không vào.

Buổi tự học diễn ra được phân nửa thì cửa bị người của hội học sinh đẩy ra. Thời Quang bước đi phía trước, vóc dáng cậu cao lớn, bước đi điềm tĩnh, mấy người đi theo đằng sau cậu giống như một đám tùy tùng.

Dáng vẻ hiện tại thì như vậy, nhưng lúc say thì khác một trời một vực. Thường Hiểu Xuân ngẩn người nghĩ, vùi đầu vào sách.

Trong lớp học không khí yên tĩnh, còn sáu ngọn đèn huỳnh quang kia thì gầm rú inh ỏi.

Cô bất đắc dĩ phải đặt phép ẩn dụ như vậy, nhưng khi ngẩng đầu lên cô bắt gặp cảnh tượng các bạn học ai nấy đều cúi gằm mặt xuống không dám thở mạnh. Đi giám sát bên cạnh còn có nhóm thành viên của hội học sinh, bất chợt cô liên tưởng đến hình ảnh của một đàn sói đang rình rập một đám cừu non. Thường Hiểu Xuân mở to đôi mắt long lanh, bàng quan quan sát như một con cú mèo.

“Con sói” đi quanh một vòng tròn, cô cúi đầu viết ghi chú, vừa viết vừa nhìn lên bục giảng. “Sói” tuần tra đi qua lần lượt dãy thứ nhất, dãy thứ hai, dãy thứ ba… và cuối cùng dừng lại sau chỗ ngồi của Thường Hiểu Xuân.

“Thùng đựng rác ở đằng sau này là do ai phụ trách?”

Nghe thấy giọng nói từ tính của cậu vang lên ở khoảng cách gần, da đầu Thường Hiểu Xuân trở nên tê dại căng thẳng đến tận mang tai, mọi giác quan lập tức cực kỳ nhạy bén, cô có thể nghe rõ từng hơi thở, ngửi được mùi thơm thoảng thoảng trên người cậu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên người nam sinh lại có mùi thơm thanh mát đến như vậy, những gì trước đây cô từng tiếp xúc thì mùi cơ thể nam sinh chỉ là kết quả của hỗn hợp mồ hôi và mùi chân đi giày bí.

Giọng điệu nhẹ nhàng hiếm có của Lưu Manh Manh vang lên: “Là Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai. Này, hai cậu mau đứng lên.”

Thường Hiểu Xuân kháng cự trong tiềm thức. Trương Giai Lai đẩy đẩy, kéo cô đứng dậy. Sau khi đứng thẳng người, Thường Hiểu Xuân nhanh chóng liếc nhìn về phía thùng rác, bên trong chất một đống giấy vụn. Cơ hồ như có người quên hôm nay là ngày kiểm tra nên vô tình ném rác vào. Giấy vụn không được tính là một lỗi nghiêm trọng, nó nằm trong phạm vi khấu trừ hoặc không được khấu trừ. Cô nghĩ, dù sao cô cũng có chút giao tình với Thời Quang, có lẽ cậu sẽ nhân nhượng cho cô một chút.

“Trừ hai điểm.” Thời Quang thản nhiên nói, thành viên còn lại trong hội học sinh lập tức viết xuống.

Cả lớp náo động. Thường Hiểu Xuân như hóa đá. Điểm đánh giá hàng tháng quyết định trực tiếp tiền lương thưởng của giáo viên đứng lớp. Mới bắt đầu năm học mà hai điểm đã bị trừ. Cô chủ nhiệm mà biết nhất định sẽ rất tức giận.

Nhóm người của hội học sinh hùng hổ rời đi, để lại Thường Hiểu Xuân bị ánh mắt của các bạn trong lớp mỉa mai.

Thường Hiểu Xuân bất lực nghĩ, hẳn là cậu đang dùng hành động để chứng minh mình không có bất kể giao tình gì với cô.

Giáo viên chủ nhiệm bị trừ lương, Thường Hiểu Xuân bị phạt đi đổ rác mỗi ngày. Đó là một quãng đường dài rất đỗi là bôn ba.

Nói thế này cho dễ hiểu đi, trường cấp ba ở lầu một khu dạy học, lầu một có mười lớp, cô học lớp hai, còn khu đổ rác nằm ở đoạn góc khuất trong vườn sau lớp mười. Cô mỗi lần đi đổ rác tương đương với việc phải chạy nước rút hai trăm mét. Lên trung học có nhiều học sinh hơn, cũng đồng nghĩa với việc có nhiều rác hơn, trung bình mỗi ngày cô đi đổ rác một lần vào buổi sáng, một lần vào buổi chiều và một lần vào buổi tối trước khi tan học. Sau nửa tháng, bắp chân của cô dày hẳn lên.

Trong nửa tháng ấy, hầu như ngày nào cô cũng gặp Thời Quang. Thời Quang được xếp học lớp 10, nếu không phải vì đi đổ rác, đánh chết Thường Hiểu Xuân cũng không muốn đυ.ng mặt với cậu. Còn nếu đã gặp rồi thì cứ gặp đi, cùng lắm cô giả vờ như không nhìn thấy là được. Nhưng những hành động của cậu thực sự làm cô khó khó thể nhắm mắt làm ngơ.

Trong một khung giờ cố định hàng ngày, cô đều tức tối xách thùng rác đi về phía hố đổ rác, còn cậu thì ung dung dựa vào cửa sau của lớp để hóng nắng. Cô tới, ánh mắt cậu liền dõi tới, cô đi, ánh mắt cậu cũng rời theo, nhìn vui vẻ lắm nhỉ. Tức chết cô rồi.

Sau nửa tháng, cô chủ nhiệm thấy cô có vẻ biết đã hối lỗi thành tâm nhận sai nên đã bỏ qua cô. Nhiệm vụ vinh quang gian khổ này được nhường lại cho một bạn học khác mắc lỗi không làm bài tập về nhà hàng ngày.

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi ánh mắt gây tức chết người đó của Thời Quang. Dù vậy, trái tim của cô vẫn không thể bình lặng trở lại.

Mỗi khi ngồi trong giờ học buồn tẻ, trái tim cô như biến thành một vũng nước tù, nhưng chỉ cần bất giác nghĩ đến Thời Quang, nó sẽ rung động, gợn sóng như những đóa hoa sen dần nở rộ, còn có cả đàn ếch đang nhảy nhót trên đám lá. Để không cho tiếng ếch ảnh hưởng tới việc nghe giảng của mình, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, bình tĩnh, bình tĩnh…

Cô như thế là bị làm sao vậy…

Lo lắng, hồi hộp, bất an. Ngày trọng đại của tháng này lại gần đến rồi. Có không ít người gặp tình trạng này giống cô, khoảng thời gian trước khi đến tháng giống như đang chuẩn bị xuất chinh ra trận, lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt sẵn mọi thứ. Bình nước nóng, nước đường đỏ và cả một đôi giày êm chân, cô gom hết mọi thứ nhét vào balo, đeo lên lưng, từ từ chậm rãi đến trường, tốc độ như rùa bò, chờ đến khi tan học lại tiếp tục chầm chậm lê thân về. Mấy năm nay cô đều phải trải qua cuộc sống như vậy.

Sau khi Cao Phi biết bệnh của cô, những ngày này thường sẽ đưa cô đến trường. Nhân tiện lúc người nhà của Trương Giai Lai đưa cô đến học cậu sẽ tới chào hỏi vài câu. Có lẽ chính vì lý do đấy mà bọn họ chưa bao giờ coi Cao Phi là con trai.

Vào đêm trước khi bà dì đến, Thường Hiểu Xuân- người đã chuẩn bị sẵn thật kỹ lưỡng mọi trang bị chiến đấu nhận được một cuộc gọi đến từ Cao Phi. Đầu dây vừa được nối cậu liền hỏi: “Tới chưa?”

“Ngày đầu tiên.” Thường Hiểu Xuân xoa xoa bụng đáp.

“Ngày mai tớ đưa cậu đi học.”

“Cậu có tới kịp không?”

“Tới kịp. Sáng mai 5h30 chúng ta xuất phát. Cậu học xong tiết tự học là 9h30 à?”

“Đúng rồi.”

“Tầm đến 9h20. Lúc đó tớ đợi cậu.”

“Được rồi. Cảm động đến rơi cả nước mắt, nô gia nguyện ý hiến thân cho người…” Xoảng…”Có thể…”

Cô vẫn còn chưa nói hết câu cậu đã dập máy. Cao Phi luôn bận rộn như vậy, làm thêm còn nhọc công hơn cả cô. Bọn họ thường trêu chọc cậu sống thân phận tiểu thư công tử mà mệnh lại là nha hoàn hầu gái.

Vừa đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu thì Cao Phi lại gọi điện thoại tới, nói xin lỗi rằng cậu đột nhiên có chuyện gấp, hai hôm tới không thể đến đón cô đi học được.

Thường Hiểu Xuân đáp cô có thể tự lo, cậu cứ bận việc của cậu trước đi. Cô hiểu rõ, nếu không phải chuyện thực sự gấp, Cao Phi sẽ không bao giờ lỡ hẹn. Nhưng Cao Phi không nói cho cô biết cậu có việc gì, mà cô cũng không tiện hỏi. Cao Phi luôn là người có lòng tự trọng lớn, cậu rất ít khi chia sẻ về những chuyện rắc rối hay khó khăn.

Ngày hôm sau, Thường Hiểu Xuân đội một chiếc mũ đỏ, quàng khăn choàng màu đỏ, đeo cặp sách trên lưng, giống như một con rùa, từng bước bước về phía trường học.

Đến ngã tư cuối cùng, cô nắm chặt tay để xốc lại tinh thần, dư quang lướt qua thấy một bóng trắng bên cạnh. Cô mở to mắt nhìn sang, là Thời Quang đang đạp xe rất chậm, áo sơ mi trắng của cậu như thể đang tỏa sáng trong nắng.

Thời Quang ngạc nhiên nhìn cô, biểu cảm giống như cậu nhìn thấy một chú chim cánh cụt đang xách cặp đi học ở ven đường.

Mới bước sang tháng 10, cách ăn mặc của cô có phần hơi thái quá.

Thường Hiểu Xuẩn đảo mắt tự nói thầm: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người bị đau bụng kinh cũng cần phải đi học sao”

Đã nói ghét thì chính là cậu ta nhìn không vừa mắt cô rồi, cứ đi theo cô làm gì, hại cô đi đường mà tâm tình cứ bất an.

Thời Quang cơ hồ nhìn đã rồi, dùng lực đạp xe thật nhanh lên phía trước.

Thường Hiểu Xuân thả lỏng tinh thần, có chút thất vọng.

Mãi mới đến được trường, thế mà cổng trường lại đóng mất. Cô đứng thẳng người, ỉu xìu nghĩ mình đã dùng hết sức, đi nhanh nhất có thể rồi vậy mà vẫn muộn học, đúng là vẫn không địch lại nổi bàn tay tàn nhẫn của cuộc sống.

Cũng may, có người đen đủi cùng cô.

Trước cánh cổng sắt đã đóng chặt, Thời Quang và Thường Hiểu Xuân đưa mắt nhìn nhau. Thời Quang nói: “Đi theo tớ.”

Cậu đẩy xe, cô bước đi, bọn họ đi vòng quanh tòa nhà dạy học phía trước, đến phía sau sân thể dục.

Cô cười nhạo cậu: “Thì ra người trong hội học sinh cũng sẽ đi học muộn.”

Cậu đáp: “Tớ rút khỏi đội rồi.”

“Tại sao.”

“Thật là nhàm chán.”

“…”

Con người này thật đúng là, làm việc tùy vào tâm trạng.

Có một khu nhà nhỏ bên cạnh sân thể dục, nghe nói là nơi ở của nhân viên nhà ăn. Dưới tiểu lầu có một cái sân, bao quanh sân là một bức tường phủ đầy cây leo.

Thường Hiểu Xuân nhìn bức tường cao ngất kia, yếu ớt hỏi: “Cậu sẽ không định nhảy qua từ bên này chứ?”

Thời Quang dừng xe lại, vỗ vỗ vào yên sau, nói với Thường Hiểu Xuân: “Tớ đỡ cậu, cậu leo lên, tự trèo qua đó”

Thường Hiểu Xuân đấu tranh tư tưởng một hồi, nếu cô trực tiếp đi vào từ cổng, điểm số hàng tháng của giáo viên chủ nhiệm sẽ bị trừ, đồng nghĩa với việc sẽ bị phạt đi đổ rác thêm nửa tháng. Sau khi cân nhắc, cô nói, “Cậu đỡ tớ chắc chắc một chút nha.”

Thời Quang dựng xe lên thẳng. Thường Hiểu Xuân dựa vào tường, đạp lên yên sau trước, sau đó bước lên đệm, dùng hai tay bám vào thành tường, loay hoay nhấc chân móc mấy lần, cuối cùng cũng nằm được trên tường. Cô thở hổn hển hỏi: “Không có ai giúp cậu giữ xe, sao cậu mà trèo lên được?”

Thời Quang không thèm để ý đến lời quan tâm của cô, cậu đẩy xe vào bụi cây cất đi, phủi phủi đống bụi ở trên người rồi quay đi.

“Này? Cậu đi đâu vậy?” Thường Hiểu Xuân gấp gáp nằm rạp trên tường.

Thời Quang đi được mười mét, quay người lại, làm tư thế chạy trước, đá sau, lao như gió, lúc sắp chạm tường thì nhảy bật lên một cái, hai tay vịn vào thành tường giữ chặt, nhấc chân lên để móc, thuận thế nhảy xuống. Trong lúc Thường Hiểu Xuân còn đang há hốc kinh ngạc thì Thời Quang đã tiếp đất an toàn.

Thường Hiểu Xuân sững sờ ngồi trên tường, nhìn Thời Quang lại thản nhiên vỗ bụi trên người, quay đầu lại, vươn tay nói: “Xuống đi.”

“Ồ…” Cô ngượng ngùng nắm lấy tay cậu, nhảy bật xuống.

Vừa tiếp đất, đột nhiên một cơn đau thắt ở bụng dưới truyền đến, chắc là do vừa rồi vận động mạnh quá độ. Đau quá, cô khụy xuống đất, ôm lấy bụng.

Thời Quang thấy cô hơi khác lạ, cúi đầu nhìn cô, nửa ngạc nhiên nửa đùa giỡn: “Cậu bị sảy thai à”

Thường Hiểu Xuân không nghe rõ Thời Quang nói gì, ngoại trừ đau bụng, những thứ khác cô đều không còn cảm nhận được nữa, rêи ɾỉ nói: “Đều là do cậu hại…”

“Tớ?” Thời Quang muốn cười không được mà khóc cũng không xong.

Tâm trí của Thường Hiểu Xuân bây giờ chỉ có đau đớn hòa cùng tiếng mưa rơi. Ngày hôm ấy, từ bến xe trở về nhà, đi được nửa đường, trời đổ mưa rất to. Đợt đau bụng kinh đầu tiên của cũng đến vào chính trong cơn mưa ấy, cô bị cảm lạnh, cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn đến di chứng đau bụng kinh của cô bây giờ.

Người chưa từng trải qua sẽ không biết rằng đau bụng kinh thực sự rất đau, đau tới mức muốn chết đi sống lại, đến hô hấp thôi cũng thấy khó khăn.

“Thường Hiểu Xuân, này…” Thời Quang đỡ Thường Hiểu Xuân ngồi dậy, nhìn thấy sắc mặt cô tái mét, mồ hôi lạnh đổ nhễ nhại, cậu không nói một lời ngay lập tức bế cô chạy thật nhanh đến phòng y tế.

Cửa phòng y tế bị đạp tung ra, bác sĩ của trường đang xem tin tức giải trí bị dọa sợ hãi, phun một ngụm trà vào mặt Lưu Đức Hoa trên màn hình.

“Có chuyện gì?” Vị bác sỹ thấy có người không nói lời nào đã xông vào phòng y tế, nén tức giận hỏi.

“Không biết ạ.” Thời Quang đặt Thường Hiểu Xuân lên giường bệnh, hơi thở hổn hển.

Bác sĩ của trường là một phụ nữ trạc tuổi 30. Bà nhìn kỹ nam sinh hào sảng trước mặt, vẻ mặt sa sầm ban nãy giờ chuyển thành ôn hòa, bà nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Thường Hiểu Xuân, đều là phụ nữ, vừa nhìn tình trạng của Thường Hiểu Xuân liền hiểu rõ, cười hỏi: “Đến kỳ kinh nguyệt rồi phải không.”

Khuôn mặt tái nhợt của Thường Hiểu Xuân khẽ đỏ ửng, cố tránh ánh mắt của Thời Quang, len lén gật đầu.

“Không sao.” Bác sĩ nhìn Thời Quang nói, ưu nhã đi tới tủ thuốc lấy một lọ thuốc giảm đau “Uống hai viên ích mẫu là không sao rồi.”

Nói xong bà rót nước rồi đưa thuốc cho Thường Hiểu Xuân, Thời Quang vẫn đứng nhìn. Bác sĩ ân cần nói với cậu: “Em về lớp trước đi.”

Thời Quang lúc này mới khôi phục lại ý thức, gật đầu, mở cửa ra ngoài.

“Thời Quang” Thường Hiểu Xuân hít một hơi thật sâu gọi cậu lại: “Cậu đừng đem chuyện này nói ra ngoài.”

Thời Quang lại liếc nhìn cô: “Tớ không có nhạt nhẽo như vậy.”

Sau khi Thời Quang đi khỏi, Thường Hiểu Xuân nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, cô phiền bác sĩ thông báo đến lớp giúp cô xin nghỉ ngơi một lát, nhưng đừng nói rằng cô bị đau bụng kinh. Thấy bác sỹ đi khỏi phòng bệnh rất lâu mà vẫn chưa quay trở lại, tận đến khi tan học một tiết buổi sáng. Trương Giai Lai mới theo bác sĩ đến đưa Thường Hiểu Xuân trở về lớp học. Thường Hiểu Xuân hỏi bác sỹ đã nói như nào. Trương Giai Lai đáp, bác sỹ chỉ bảo với cô chủ nhiệm là cậu bị đau dạ dày. Thường Hiểu Xuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Buổi sáng chia làm hai tiết học chính, giờ giải lao giữa các tiết, Thường Hiểu Xuân đến canteen mua trà sữa để về uống với đường đỏ. Vừa mới ra khỏi canteen, lớp trưởng Lưu Manh Manh bước đến cạnh cô cười trêu trọc nói: “Thường Hiểu Xuân, hôm nay đến tháng cậu không được uống trà sữa đâu nha.”

Lưu Manh Manh nói rất to, xung quanh người qua người lại, làm Thường Hiểu Xuân cảm thấy rất xấu hổ. Cô kéo Lưu Manh Manh sang một bên, hỏi, “Làm sao cậu lại biết.”

Lưu Manh Manh vui vẻ hào hứng nói: “Chuyện cậu đến tháng đã bị truyền đi khắp trường rồi. Cậu ngất đi vì đau bụng kinh, may được Thời Quang đưa đến phòng y tế kịp thời.”

“Ai nói với cậu!”

“Mấy người ở lớp 10 nói với tớ, nói Thời Quang …”

Thường Hiểu Xuân xoay người rời đi.

Lưu Manh Manh hét lên từ phía sau: “Tớ còn chưa nói xong…”

Thường Hiểu Xuân không nghe nổi tiếp nữa, nhất định là Thời Quang. Vì chuyện của cô trẻ lúc trước, Thời Quang vô cùng ghét cô, một cơ hội tốt như vậy để làm cô xấu mặt, cậu ta làm sao có thể bỏ qua. Cầm cốc trà sữa trên tay, cô đi thẳng một mạch đến lớp 10. Trên đường đi, ai cũng nhìn cô với ánh mắt chế giễu và mỉa mai, ám ảnh hồi bé bị mọi người chỉ trỏ, trêu chọc lại lần nữa ùa về.

Tới trước cửa lớp 10, đúng lúc bắt gặp Thời Quang đang đi ra từ cửa sau.

Cô gọi to một tiếng: “Thời Quang!” Sau đó, ly trà sữa trong tay liền bị ném vào người Thời Quang.

Thời Quang hơi xoay người sang một bên, tránh ly trà sữa. Cậu nhìn cốc trà bị đổ trên mặt đất đằng sau lưng, cau mày nhìn Thường Hiểu Xuân.

“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Các bạn học trong lớp ló đầu ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi.

Thường Hiểu Xuân rất tức giận, rơm rớm nước mắt hỏi: “Tại sao cậu nói chuyện ban nãy ra ngoài? Cậu chính là ghét tớ như thế sao!”

Lông mày hạ xuống, Thời Quang dửng dưng nhìn cô một cái, hai tay đút vào túi quần, vòng qua lớp học rồi đi về phía sân bóng không thèm nói nửa lời.

Thường Hiểu Xuân lau nước mắt, quay về lớp bước chân chậm như một quả bóng bị xì hơi, cô ngán ngẩm trước sự tò mò cùng bàn tán của mọi người xung quanh. Đến cửa lớp học, Trương Giai Lai đã chạy ra, kéo cô trở về chỗ ngồi, thấp giọng hỏi: “Cậu đến lớp 10 tìm Thời Quanh à?”

Thường Hiểu Xuân gật đầu.

“Các cậu đi ra, đi ra hết coi.” Trương Giai Lai đuổi mấy nam sinh đang quây vào hóng hớt chuyện ra ngoài, sau đó nói với Thường Hiểu Xuân: “Vừa rồi cậu chưa nghe hết lời của Lưu Manh Manh nói, cậu ấy nói là: cô chủ nhiệm lớp 10 nhìn thấy Thời Quang đưa cậu vào phòng y tế, cô ấy đúng lúc đang ở trước cửa lớp 10 thì gặp bác sĩ của trường. Hai bà tám nói về chuyện cậu bị đau bụng kinh, cả lớp 10 ai cũng đều nghe thấy hết.”

Thường Hiểu Xuân che miệng hối hận nói: “Làm sao bây giờ, tớ vừa rồi ném cốc trà sữa vào người Thời Quang”

“Cậu bốc đồng quá rồi đó.” Trương Giai Lai nhẹ nhàng trách cứ.

Thường Hiểu Xuân thở dài. Trong tiềm thức, Thời Quang đã từng làm cô tổn thương, nên bất cứ khi nào có rắc rối gì, trực giác của cô đều tin rằng chuyện đó là do Thời Quang làm.

Khi tiếng chuông báo vào lớp reo lên, Thường Hiểu Xuân nói với Trương Giai Lai: “Sau khi tan học tớ sẽ đến gặp cậu ấy để xin lỗi.”

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Thường Hiểu Xuân có chút do dự, hay là để buổi trưa đi nhỉ. Buổi trưa đi học về, cô nghe mọi người nói Thời Quang đang chơi bóng rổ trong phòng thể dục. Cô đến phòng tập thể dục, mặc dù nói đó là nơi dành cho các nam sinh nhưng số lượng nữ sinh đến đây thường cũng rất đông.

Là nhân vật đang có tính bàn tán nhất trong trường học hiện tại, Thường Hiểu Xuân thấp thỏm bước vào phòng tập thể dục, cúi người sát vào bục quan sát, muốn đợi thời cơ thích hợp gặp riêng Thời Quang để xin lỗi.

Đợi một lúc, cô cảm thấy có chút buồn chán, liền nhích người điều chỉnh đến vị trí có tầm nhìn tốt hơn, lén dựa vào tường để quan sát bên trong.

Trên sân bóng rổ, có hai rổ bóng. Ở bên trái, có bốn, năm nam sinh đang đập bóng thi đấu. Một người ở bên phải bị Thời Quang một mình giật lấy bóng. Cậu liên tục đập đáp bóng, tiếp đó lại lừa bóng rồi đánh. Lưới bóng trên cao lắc qua lắc lại, bóng bị đập vài rơi xuống chiếc vòng sắt trên tấm lưới. Quả bóng còn chưa rơi xuống đất liền bị Thời Quabg bắt lấy, cậu tiếp tục rê bóng và ném vào trong lưới. Cậu gạt mồ hôi trên trán, cơ hồ muốn dốc hết hết toàn bộ năng lượng cơ thể.

Phía trên đỉnh đầu của Thường Hiểu Xuân, có hai cô gái dựa vào lan can khán đài, háo hức nhìn về phía sân bóng rổ. Một cô gái kích động nói: “Phải làm sao bây giờ, đẹp trai quá đi mất, tớ không thể dời mắt được”.

Một tiếng thở dài vang lên: “Tớ cũng vậy đó.”

Thường Hiểu Xuân yên lặng gật đầu ở dưới, tớ cũng vậy … Thời Quang trên sân bóng rổ, động tác nhanh nhẹn lưu loát, mái tóc tung bay, chói lọi như ánh mặt trời, không giống với dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng thường ngày của cậu.

“Ôi, đẹp trai thì đẹp thật, chỉ tiếc rằng không thể thay cơm ăn.” Cô gái thở dài vỗ vai cô bạn đi cùng, “Đi thôi, nếu không đi ăn, buổi chiều sẽ phải mang bụng đói lên lớp đó.”