Sau khi chia tay Dương Bách và Âu Huệ, Kiều Vãn đi theo Trì Cố Uyên tới chỗ đỗ xe. Chỗ anh dừng xe khá xa, sau khi anh mở cửa xe cho cô ngồi ở ghế lái phụ.
Ngồi ổn định rồi, cô quay đầu hỏi Trì Cố Uyên đang ngồi ở ghế lái: “Chúng ta sẽ đi ăn gì?”
Buổi sáng anh chỉ nói cùng nhau ăn tối, nhưng chưa nói ăn gì.
Trì Cố Uyên khởi động xe, nói: “Pizza.”
Kiều Vãn: “…”
“Thực ra anh không cần chọn đồ ăn bình dân như vậy để tiết kiệm tiền thay tôi đâu.” Cô nói.
Người như anh, hẳn nên ăn bít tết và rượu vang mới hợp.
Nghe thế, anh quay đầu lại nhìn cô: “Tôi thích ăn cái này.”
Kiều Vãn: “Được rồi.”
“Em thì sao?” Anh hỏi.
“Tôi thì bình thường.” Cô nói, nhớ tới mùi vị của pizza, cô nhăn mũi, nói, “Thực ra tôi không thích món này lắm. Tôi nghĩ chắc kiếp trước tôi là nhân viên quán pizza, nên bây giờ cứ ngửi thấy mùi pizza là không thích lắm.”
“Vậy chúng ta ăn món khác.” Anh nói.
“Không cần.” Kiều Vãn lập tức từ chối: “Anh ăn pizza đi, tôi chọn mì ý ăn cũng được.”
“Ừ.” Trì Cố Uyên cũng không kiên trì.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã chạy lên đường lớn. Phía trước là đèn đỏ, Trì Cố Uyên đỗ xe ở bên đường, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, bên cạnh cũng có một chiếc xe vừa dừng. Qua cửa sổ thủy tinh, Kiều Vãn cười một tiếng.
“Hình như là anh Dương.” Cô nói.
Bọn họ vừa tách ra ở dưới bãi để xe, bây giờ lại gặp nhau ở trên đường. Tuy cách cửa kính xe nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy anh ta, anh ta đang nhìn đường phía trước và nói chuyện gì đó với Âu Huệ, không nhìn bên này.
Trì Cố Uyên không nói gì, đèn chuyển xanh, anh lái xe đi tiếp.
“Em và anh ta là bạn tốt à?” Anh vừa lái xe, kéo dài khoảng cách với xe của Dương Bách, vừa hỏi cô một câu.
“Không tính là thân.” Cô nói. “Anh ta là con trai của bà Dương, người bị tôi hắt nước ở nhà hàng hôm nọ.”
Cô nói như vậy, có thể anh sẽ hiểu rõ hơn một ít. Quả nhiên, sau khi cô nói xong, anh hỏi: “Hai người từng yêu nhau?”
“Không có.” Cô cười, “Nhưng mà quả thực anh ta thích tôi.”
“Em thì sao?” Anh hỏi.
Không ngờ Trì Cố Uyên lại cảm thấy hứng thú với chuyện tình cảm của cô như vậy, cơ mà hai người vừa hay có chuyện để nói, cô cười cười nói: “Tôi có ấn tượng tốt với anh ta.”
Nói xong, cô nói lảng: “Nhưng bọn tôi không có khả năng ở bên nhau. Ngày đó anh cũng thấy đấy, bà Dương chướng mắt gia cảnh của tôi.”
Hai người ở bên nhau, chuyện môn đăng hộ đối là rất quan trọng. Nếu như cô có gia thế tốt thì hôm đó bà Dương sẽ không sỉ nhục cô như thế.
Cô nói rất lý trí và rõ ràng, Trì Cố Uyên bèn nhìn sang cô một cái.
“Nếu như gia thế em rất tốt thì sao?”
Cô và Dương Bách không ở bên nhau vì gia thế nhà cô không tốt, vậy nếu gia thế rất tốt thì cô có chọn ở bên Dương Bách?
“Nếu gia thế của tôi tốt thì tôi sẽ chướng mắt gia thế của anh ta.” Cô nói. “Gia thế tốt thì tôi có nhiều sự lựa chọn hơn, nhiều sự lựa chọn hơn thì đương nhiên tôi sẽ chọn cái tốt nhất.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Trì Cố Uyên, cười nói: “Ví dụ như anh chẳng hạn.”
Trì Cố Uyên đang lái xe, nghe cô nói vậy thì dời tầm mắt khỏi làn đường phía trước, quay đầu sang nhìn cô. Kiều Vãn vội vàng hoàn hồn, nói: “Nhìn đường nhìn đường.”
Anh quay đầu đi, cô ha ha cười.
Trong số những người đàn ông cô từng tiếp xúc hoặc không tiếp xúc, Trì Cố Uyên quả thực là lựa chọn tốt nhất, ưu nhã trầm ổn, khiêm tốn lại nhiều tiền. Chẳng những ngoại hình quyến rũ, nhân cách cũng rất thu hút.
Đương nhiên cô nói như vậy là nói giỡn, gia thế của cô như này, mẹ thì hiền lành, ba thì vô lại, có liều mạng như nào cũng không thể có gia thế tốt nổi.
Trì Cố Uyên nói vậy cũng chỉ là giả thuyết, mà giả thuyết thì chính là chuyện không tồn tại. Không thể chia xa – Tây Phương Kinh Tế Học được edit bởi team Hoa Tuyết Sơn Trang và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị luật hoa quả quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.
Trì Cố Uyên bỏ ra sáu con số 0 để bao một cái sảnh giúp cô xả giận, cô dùng 100 đồng mua một cái pizza để trả ơn. Ăn cơm tối xong, anh còn lái xe đưa cô về nhà.
Hai người ăn cơm hết một tiếng, về nhà vừa tròn tám giờ. Xe của anh dừng ở trước tòa nhà của cô, cô xuống xe, vừa hay gặp Hồ Mân và Kiều Tiểu Kiều đi nhảy ở quảng trường về.
“Mẹ ơi.”
Kiều Vãn còn chưa kịp tạm biệt Trì Cố Uyên đã nghe tiếng Kiều Tiểu Kiều gọi, quay đầu lại thì thấy thằng bé chạy tới, cô cười ôm con vào lòng.
Sau khi chạy tới, thằng bé cũng nhìn thấy người đàn ông đứng trước xe là ông chú hôm nọ đòi họ bao một cốc trà sữa. Thằng bé nhìn Trì Cố Uyên rồi chào: “Con chào chú.”
“Chào con.” Trì Cố Uyên lên tiếng.
Khi Kiều Tiểu Kiều đi tới, Hồ Mân đứng ở xa không lại gần. Kiều Vãn nhìn về phía bà rồi giới thiệu qua với Trì Cố Uyên: “Đó là mẹ tôi, vừa đi nhảy ở quảng trường về.”
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hồ Mân ở xa.
Năm nay bà hơn bốn mươi tuổi, là một người phụ nữ trung niên bình thường, dáng người gầy, ăn mặc phổ thông. Trông ra có vẻ lớn hơn tuổi thật rất nhiều, có thể thấy làm việc rất vất vả. Nhận ra ánh mắt của Trì Cố Uyên, sắc mặt bà có vẻ không được tự nhiên.
Anh thu hồi lại tầm mắt.
“Thay tôi chào dì.” Trì Cố Uyên nói.
Nhận ra mẹ không thoải mái, Kiều Vãn ôm Kiều Tiểu Kiều nói: “Tôi đã đến nhà rồi, nay không mời anh lên nhà ngồi được, hẹn gặp lại.”
Nghe Kiều Vãn nói như vậy, Trì Cố Uyên gật đầu, nhìn thoáng qua Kiều Tiểu Kiều rồi lại nhìn Kiều Vãn: “Cám ơn em đã mời tôi bữa cơm tối nay.”
Kiều Vãn cười cười.
Trì Cố Uyên nói xong mở cửa lên xe. Cô đưa mắt nhìn xe anh rời đi, ôm Tiểu Kiều chạy chậm tới bên cạnh mẹ.
“Mẹ nhảy xong rồi?” Cô cười hỏi.
“Ừ.” Bà cười lên tiếng, đồng thời nói với Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều đi xuống nào, mẹ lên lớp cả ngày mệt rồi.”
Tiểu Kiều nghe lời xuống đất đi bộ, Kiều Vãn cười nói: “Không mệt. Chúng ta về nhà nàooo.”
Sau khi thả Tiểu Kiều xuống, cả nhà ba người dắt tay nhau đi về nhà. Không khí ban đêm mang theo hơi nóng ẩm, Hồ Mân cúi đầu đi về phía trước, Kiều Vãn ở bên cạnh đang hỏi Tiểu Kiều chuyện nhà trẻ hôm nay.
“Cậu ta là bạn con à?” Hồ Mân hỏi Kiều Vãn.
“Coi như vậy ạ.” Cô đáp, “Anh ấy giúp con chút chuyện, hôm nay con mời bữa cơm.”
“Giúp gì vậy mẹ?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.
Kiều Vãn: “…”
Kiều Vãn không kể cho mẹ và Tiểu Kiều nghe chuyện xảy ra hôm họp lớp, sợ hai người lo lắng cho cô, cô cười nói: “Chỉ là công việc bình thường, không tiện nói.”
“Gia cảnh của cậu ta hình như không tệ.” Hồ Mân nói.
Kiều Vãn nhìn mẹ. Cô đã 23 tuổi, còn có một đứa con ttrai, đối với mối quan hệ khác phái của cô mẹ rất ít khi hỏi đến hoặc nhúng tay vào.
“Đúng vậy.” Kiều Vãn nói.
Hồ Mân nhìn cô, trong mắt mang theo lo lắng, bà không biết con gái mình và cậu thanh niên kia có mối quan hệ gì, chỉ nói: “Mẹ chỉ mong con có thể bình , tìm người yêu con sống cả đời. Nếu như gia thế quá tốt, chúng ta không thể trèo cao.”
Hồ Mân là người phụ nữ bình thường, đối với con gái bà chỉ có nguyện vọng đơn giản bình thường, bất luận thế nào cũng mong con mình không bị thiệt thòi.
Kiều Vãn nghe lời bà nói, cô nhớ Tiểu Kiều đã từng nói rất không thích Trì Cố Uyên. Có lẽ bọn họ đều nhìn ra sự chênh lệch giữa cô và anh, cho nên mới nói bóng nói gió nhắc nhở cô.
Mà sự chênh lệch giữa cô và Trì Cố Uyên, bản thân cô là người tỉnh táo nhất. Bất luận anh ra tay giúp cô ngăn cản bà Dương hay giúp cô xả giận ở buổi họp lớp, cô vẫn luôn giữ vững trạng thái tỉnh táo và khắc chế.
Tuy cô và Trì Cố Uyên tiếp xúc nhiều lần như vậy, miễn cưỡng cũng coi như là bạn bè, nhưng sau bữa tối ngày hôm nay, có lẽ về sau hai người sẽ không có tiếp xúc gì nữa.
“Con hiểu mà.” Cô nói.
Nghe xong lời của cô, Hồ Mân yên lòng, cười cười.
–
Sau khi được Thất Âm tuyển dụng, sinh hoạt của Kiều Vãn về quỹ đạo như trước.
Đã có mấy tiết học thử, học sinh của cô cũng dần nhiều lên. Chương trình học thì không nhiều nhưng lượng công việc cũng vừa đủ.
Tính cách cô thoải mái, ở trung tâm cũng làm quen được không ít đồng nghiệp. Ngược lại là mối quan hệ giữa cô và Âu Huệ, sau hôm Dương Bách tới hẹn cô ăn cơm thì nó thay đổi 180 độ.
Nhưng sự thay đổi này chỉ là Âu Huệ đơn phương, mặt ngoài thì Kiều Vãn vẫn cư xử hữu nghị với cô ta. Bởi nếu như hai cô giáo dạy đàn mà có mâu thuẫn quá rõ ràng, thì rất có thể trung tâm sẽ sa thải một trong hai người để duy trì sự ổn định của mối quan hệ giữa các giáo viên.
Tuy Âu Huệ lãnh đạm với cô, nhưng nếu cô ta không có hành động gì khác người thì cô cũng không muốn chấp nhặt cô ta. Nhưng nếu cứ tiếp tục lạnh nhạt thế này thì sớm muộn gì cũng sinh ra ảnh hưởng không tốt.
Buổi sáng còn hai tiết dạy nữa, Kiều Vãn tới phòng trà nước. Trong phòng có Lữ Văn đang pha trà, thấy cô tới, cô ấy cười bắt chuyện.
“Cô Kiều.”
“Chị Văn.” Cô cười đáp, đi tới nhận chén nước.
“Hôm nay có phụ huynh khen đích danh em, nói em dạy tốt, năng lực tốt, đối xử với học sinh cũng nhiệt tình.” Lữ Văn là nhân viên hành chính, ngoại trừ việc sắp xếp các tiết học cho giáo viên còn tiếp nhận khen chê và đề nghị của phụ huynh. Đối với Kiều Vãn, cô chưa từng nhận lời chê hay đề nghị gì, chỉ luôn nhận được lời khen.
“Nhắc mới nhớ, hồi em mới tới chị còn lo cho em đây này.” Lữ Văn nói.
Kiều Vãn cười nói: “Lo em làm hỏng danh tiếng của trung tâm à?”
“Không phải, là lo em bị phụ huynh trách cứ.” Lữ Văn uyển chuyển nói.
Cũng phải, trong mắt Lữ Văn, Kiều Vãn được vào đây vì có người giới thiệu. Lý lịch của cô thật sự không đủ, phụ huynh cũng rất thận trọng khi chọn giáo viên để cho con em học thử, nếu năng lực của cô chưa đủ, rất có thể những phụ huynh đó sẽ cảm thấy trung tâm Thất Âm cũng không có gì đặc biệt.
Lữ Văn là nhân viên hành chính, lo lắng như vậy là hoàn toàn bình thường.
Kiều Vãn cười rộ lên, nói: “Cũng may là không có.”
Lữ Văn nhìn Kiều Vãn, càng tiếp xúc cô càng thích cô gái này. Kiều Vãn không phải là cô gái có ngoại hình xuất sắc, nhưng cô ấy mềm dẻo, sáng sủa thẳng thắn, rất có sức hút.
Hai người nói chuyện trong phòng trà nước, chỉ lát sau lại có một người khác đi tới. Lữ Văn đang uống trà, sau khi nhìn thấy người tới thì chào một câu: “A, cô giáo Âu.”
Kiều Vãn ngẩng đầu, Âu Huệ đi tới.
Âu Huệ nghe thấy Lữ Văn gọi mình, cười cười chào cô ấy: “Chị Văn.”
Trong lúc nói chuyện, Âu Huệ đi tới bên cạnh Lữ Văn, nói: “Ở bên ngoài cũng thấy mùi thơm của chị rồi.”
Lữ Văn được khen, cười nói: “Nào có.”
“Rất dễ chịu.” Âu Huệ cười nói. Nói xong, cô ta nhìn qua chiếc chén trên tay Lữ Văn, nói: “Chén trà Hermes cỏ bốn lá, nó đi kèm bộ bát đĩa ăn à chị?”
Không ngờ Âu Huệ lại biết, Lữ Văn vui vẻ gật đầu nói: “Đúng vậy, em biết cái này à.”
“Lúc dì út của em mua túi xách có cho em một bộ này.” Âu Huệ nói, rồi tiếp: “Chị thích uống trà ạ?”
“Đúng vậy.” Lữ Văn đáp.
“Nhà em có hồng trà của Anh, màu nước trà rất hợp với chén này. Mai em mang một ít đến cho chị.” Âu Huệ nói.
Cô ta vừa nói vậy, mắt Lữ Văn mang ý cười, nói: “Vậy thì ngại quá.”
“Cái này có là gì đâu mà.” Âu Huệ cười rộ lên.
Trong lúc hai người nói chuyện, Âu Huệ đã rót nước, rót nước xong cô ra nói với Lữ Văn: “Chị Văn, lát nữa em còn có tiết học thử, em đi trước nha.”
“A.” Âu Huệ đến nói chuyện lâu vậy, rót nước rồi muốn đi. Lữ Văn nhìn thoáng qua Kiều Vãn, sau đó xấu hổ nói: “Ừ, ừ.”
Lữ Văn nói xong, Âu Huệ rời đi.
Lúc Âu Huệ tới lấy nước, rồi nói chuyện với Lữ Văn liên tục. Kiều Vãn đứng cạnh Lữ Văn nhưng lại bị Âu Huệ lờ tịt suốt cả quá trình. Âu Huệ đi rồi, Lữ Văn xấu hổ nhìn Kiều Vãn, vẻ mặt Kiều Vãn không có gì thay đổi.
“Quan hệ giữa hai người không tốt à?” Lữ Văn hỏi.