Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 136

Phùng Bắc vương tự nhận dịch hạch lần này không chê vào đâu được, phương thuốc độc Tống Ngưng Quân cho, hắn ta lại tìm đến vu y của Tiêu Thận quốc, kết hợp vu y, cổ và thuốc độc tạo nên trận dịch hạch lần này, sau đó trực tiếp thả con chuột bị nhiễm bệnh vào trong thành Bình Cao, con chuột cắn người, ôn dịch bắt đầu lan tràn, triệu chứng bên ngoài và bên trong cơ thể hoàn toàn khác nhau, bên trong còn có cổ, đám thái y quân y của Đại Ngu không hiểu cổ, căn bản không thể nào chữa khỏi dịch bệnh lần này.

Hắn ta vốn nên yên tâm, nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác khác thường, cảm thấy sự việc không đúng lắm.

Phùng Bắc vương quay đầu nói với một nam tử khôi ngô khoảng năm mươi tuổi bên cạnh: “Lý tướng quân, ông phái người vào thành Bình Cao điều tra thêm đi.”

Lý Hạc Dương khoảng năm mươi tuổi, là tướng quân rất có uy danh bên cạnh Phùng Bắc vương, nghe Phùng Bắc vương nói, ông ta do dự rồi mới đáp: “Vương, dịch hạch lần này ngay cả vu y của Tiêu Thận quốc cũng chưa chắc có cách nào cứu trị, nếu sai người đi điều tra, chỉ sợ vô ý thì sẽ liên lụy đến cả thành của chúng ta.”

Phùng Bắc vương nhàn nhạt nói: “Để cho người vào thành không cần ra khỏi thành, tìm cơ hội dùng bồ câu đưa tin là được.”

Ý của hắn ta cũng rất rõ ràng, nếu như dịch bệnh trong thành Bình Cao đã lan rộng, không cách nào cứu trị thì tên lính thám thính tin tức cũng không cần ra khỏi thành, chỉ dùng bồ câu đưa tin, chỉ loại gia cầm này là sẽ không nhiễm dịch hạch, cho nên bồ câu đưa tin về cũng sẽ không làm mầm mống dịch bệnh xâm nhập được vào thành Phong Long.

Lý Hạc Dương gật đầu nói: “Thần biết rồi, sẽ phái người đi điều tra trước.”

Lý Hạc Dương tìm một tên lính trinh thám quen thuộc với Đại Ngu, tên lính trinh thám này cũng có nhà trong thành Bình Cao, thậm chí còn có cả công văn hộ tịch của thành Bình Cao, lại còn có quan hệ bạn bè thân thiết với không ít người trong thành Bình Cao.

Dịch bệnh bị nhiễm một tháng trước, gã lính trinh thám này tên là Lý Tráng, ngày thường cũng thường ra bên ngoài buôn bán kiếm tiền, thường xuyên không ở nhà vài tháng, cho nên bạn bè ở quê nhà cũng đã quen với việc hắn thường xuyên không ở thành Bình Cao, lúc Lý Tráng rời khỏi thành Bình Cao, trong thành vẫn chưa nhiễm dịch bệnh, mọi người cũng đều cho rằng hắn ra ngoài làm ăn buôn bán, lần này Lý Hạc Dương phái Lý Tráng trở về thành Bình Cao tìm hiểu tin tức nên Lý Tráng xách theo tay nải phong trần mệt mỏi trở về thành Bình Cao.

Nhìn thấy cửa thành đóng chặt, nói với lên với các binh sĩ thủ trên tường thành: “Quân đại ca, sao giờ này vẫn đóng cổng thành vậy?”

Hắn chỉ cưỡi một con ngựa, phong trần mệt mỏi, lưng đeo tay nải nặng trịch.

Binh lính thủ thành không quen thuộc Lý Tráng, thấy thế quát to: “Có lộ dẫn và công văn hộ tịch không?”

Lý Tráng vội vàng nói: “Quân gia, ta chính là dân chúng trong thành, chỉ là thường xuyên ra ngoài làm ăn buôn bán, tất nhiên là có công văn hộ tịch rồi.”

Có người mở cổng thành, bắt đầu soát người, xem qua công văn hộ tịch của Lý Tráng, lại kiểm tra qua tay nải của hắn, bên trong một ít bạc lẻ, nhìn qua khoảng trên trăm lượng, Lý Tráng lấy ra một ít bạc lẻ đưa cho binh lính, “Quân gia, trong thành sao lại bị phong tỏa vậy? Ta có thể đi vào không? Ở bên ngoài rong ruổi suốt một tháng trời, thật sự quá mệt mỏi rồi, muốn về nhà mình ngủ một giấc.”

Binh lính không nhận bạc lẻ Lý Tráng đưa qua, chỉ kiểm tra qua tay nải và công văn hộ tịch của hắn, công văn hộ tịch là thật, liền vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, vào đi thôi.” Thấy Lý Tráng vào thành, binh lính thủ thành hừ giọng nói một câu: “Xem như vận khí của tiểu tử ngươi tốt.” Không trải qua dịch bệnh lần này, nếu không thì sẽ phải lột da rồi.

Lý Tráng vào thành, lại nhìn thấy cửa hiệu hai bên đường phố đều đã mở ra, dân chúng trong thành vui vẻ, không hề thấy chút không khí bệnh tật nào.

Trong lòng hắn kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc sao lại như vậy, vội vàng về nhà, xung quanh nhà cũng đều rất ổn, khói bếp lượn lờ, đúng vào lúc nấu cơm, cửa viện nhà ai cũng đều mở rộng ra, một người đàn bà đang rửa rau đầu viện, Lý Tráng đem hết đồ vào nhà, lấy một túi kẹo mạch nha ra, đi vào viện nhà hàng xóm cười nói: “Vương thẩm, còn đang nấu cơm sao?”

Vương thẩm quay đầu, nhìn thấy Lý Tráng, vẫy vẫy nước trên tay, nói: “Đại Tráng, ngươi về rồi à, lần này làm ăn thế nào?”

Lý Tráng cười nói: “Rất tốt, buôn bán lời trên trăm lượng, đúng lúc trên đường về thấy có người bán kẹo mạch nha, nhớ đến Tiểu Nam tiểu tôn tử thẩm nên liền mua gói kẹo mạch nha về cho Tiểu Nam ăn.”

Lý Tráng biết nhà Vương thẩm nhi tử nhi tức đều mất sớm, chỉ còn một mình cùng với tôn tử Tiểu Nam, cuộc sống cũng khá vất vả, thỉnh thoảng lúc hắn về nhà này cũng có giúp đỡ một chút.

“Đa tạ Đại Tráng nha.” Vương thẩm cũng không khách sao, cầm lấy kẹo mạch nha, nói: “Đại Tráng ở bên ngoài buôn bán có nghe đến chuyện xảy ra trong thành Bình Cao chúng ta hay không?”

“Cái này ta không nghe nói.” Lý Tráng nói: “Lần này đi khá xa, nơi kia cách phải ngàn dặm, Vương thẩm, trong thành đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta thấy phong tỏa thành, nhưng vào thành cũng không thấy có gì bất thường.”

Vương thẩm nói: “Đại Tráng có điều không biết, một tháng trước, trong thành chúng ta bị nhiễm dịch hạch, suýt chút nữa dân chúng trong thành đều bị nhiễm hết, may mắn có nhóm thái y từ kinh thành đến đã khống chế được trận dịch hạch này, người bệnh cũng đã dần khỏi hẳn, Tiểu Nam nhà ta cũng bị nhiễm bệnh, bệnh tình tiến triển rất chậm, nhưng hôm nay ta qua bên kia thăm Tiểu Nam, thấy Tiểu Nam đã gần khỏe hẳn rồi, Tống đại phu nói, ngày mai có thể đón Tiểu Nam về nhà, những người bệnh còn lại sang ngày hôm sau cơ bản là ai có thể về nhà nấy được rồi.”

Trong đầu Lý Tráng sợ hãi không thôi, rốt cuộc là ai mà có thể chữa trị được cả trận dịch hạch mà Phùng Bắc vương tạo ra chứ?

Hắn cũng không nén nổi tò mò hỏi: “Vương thẩm, ai mà lại lợi hại như vậy, thậm chí ngay cả dịch hạch cũng có thể chữa khỏi, là thái y trong kinh thành đến sao?”

Vương thẩm nói: “Cũng là lang trung từ kinh thành đến, nhưng lại là cô nương gia, cụ thể là thân phận gì, ta cũng không rõ lắm.” Vương thẩm cũng không nhiều lời nữa, dù sao cũng là cô nương gia, bên người cô nương kia lại còn có con hổ trắng của Thục vương đi theo, nhưng lời này không thể nói cho người khác biết, Tống đại phu chữa khỏi bệnh cho mọi người, bà không thể nói bậy nói bạ làm xấu đi thanh danh của cô nương gia.

Trong đầu Lý Tráng lại càng bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Vương thẩm, còn có cô nương gia lợi hại như vậy sao, còn lợi hại hơn cả thái y từ kinh thành đến và cả quân y ở biên thành của chúng ta nữa à.”

“Haizz, chuyện này sao ta biết rõ được, Đại Tráng à, không nghe ngươi nói nữa, ta phải đi nấu cơm trước đã, lát nữa sẽ mang cho ngươi ít đồ ăn nhé, trưa ngươi không cần nấu cơm đâu.”

“Được, đa tạ Vương thẩm.” Tinh thần Lý Tráng không yên về đến nhà, tin tức này chỉ sợ là sẽ khiến Vương sợ hãi, bày mưu tính kế rất lâu, vậy mà lại bị một cô nương gia tiêu diệt hết sao? Lý Tráng biết bây giờ là ban ngày, không tiện ra khỏi thành truyền đạt tin tức, chỉ có thể chờ đến ban đêm dùng bồ câu đưa tin thôi, hơn nữa hắn cũng phải lợi dụng buổi chiều ra ngoài thăm dò thêm tin tức, để xem rốt cuộc vị Tống cô nương kia là ai.

– – – – – –

Dịch bệnh ở biên thành đã gần như chữa khỏi, toàn bộ người bệnh ngày hôm sau có thể về nhà hết rồi.

Thực ra lúc này đã có thể rời khỏi thành, họ và nhóm thái y cũng có thể về kinh, nhưng Điện hạ vẫn không lên tiếng, chắc chắn là có nguyên nhân khác, Xu Xu đoán có lẽ là muốn bắt lính trinh thám của Phùng Bắc vương, nàng không cần phải qua bên khu người bệnh nữa, rất nhiều ngày vẫn ở bên viện đại huynh, Thục vương điện hạ cũng ở đây cùng nàng, nhưng bình thường chỉ lúc ngủ mới nhìn thấy bóng dáng Điện hạ, có lẽ là còn đang bận chuyện khác.

Buổi tối Xu Xu tự mình xuống bếp làm cơm, cùng tẩu tử và tiểu Phạn nhi ăn xong bữa tối, nàng ngồi trong viện nhìn tiểu Phạn nhi loanh quanh ngược xuôi khắp sân và nói chuyện phiếm với tẩu tử, mắt Xu Xu sáng ngời dõi theo tiểu Phạn nhichạy, nàng rất thích trẻ con, nhìn dáng vẻ của Xu Xu, Lương Chiêu Chiêu cười nói: “Xu Xu, muội định lúc nào mới cùng điện hạ sinh con?”

Nghe tẩu tử hỏi như vậy, Xu Xu nhịn không được vuốt bụng, ban đầu nàng cũng nghĩ tại sao đã thành thân với điện hạ hơn một năm rồi mà vẫn chưa mang thai, hiện tại có lẽ nàng đoán được suy nghĩ của điện hạ, có lẽ không muốn có con sớm, dù sao thì tình cảnh hiện tại của điện hạ thực sự không thích hợp để có con, và cũng suy nghĩ cho nàng và đứa bé.

Xu Xu cười nói: “Có lẽ phải qua một thời gian nữa.”

Lương Chiêu Chiêu nghĩ nghĩ cũng hiểu được, không khỏi cảm thán tâm tư Đại điện hạ đối với Xu Xu.

Nhìn tiểu Phạn nhi, Lương Chiêu Chiêu cũng nhịn không được sờ sờ bụng mình, trên mặt hiện lên nét dịu dàng, Xu Xu mở to mắt, hỏi: “Tẩu tử, thảo nào…”

Lương Chiêu Chiêu nhỏ giọng nói: “Nửa tháng nay chưa thấy kinh nguyệt rồi, nhưng lúc đó dịch bệnh đang nghiêm trọng, ta cũng không tiện nói với Đại ca của muội, hiện tại dịch hạch đã qua, ta muốn nhờ Xu Xu bắt mạch giúp ta.”

Xu Xu vội vàng di chuyển ghế con qua ngồi bên cạnh Lương Chiêu Chiêu, thăm dò mạch đập của nàng ấy, một lát sau, ánh mắt Xu Xu phát sáng lên, nói: “Tẩu tử, chúc mừng tẩu, thật sự có rồi.”

Lương Chiêu Chiêu cũng kích động, hai tay vẫn sờ bụng dưới, sau một lúc lâu mới cười nói: “Trước tiên khoan hãy nói cho Đại ca của muội đã, bên quân doanh còn nhiều việc, chờ lúc hắn không bận rộn nữa, ta sẽ nói với hắn.”

Xu Xu cười nói: “Đây là chuyện vui, chờ muội và điện hạ quay về kinh thành, cũng sẽ đi báo tin vui này cho phủ Quốc Công.”

Chiêu Chiêu cũng cười, nói: “Được, chắc chắn mẫu thân và phụ thân cũng rất lo lắng.”

Chờ trời tối xuống, Xu Xu trở về phòng rửa mặt chải đầu ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy phía sau ấm áp, nàng nhẹ nhàng xoay người, rúc vào lòng điện hạ, mơ hồ nói: “Phu quân, chàng về rồi sao, mau ngủ đi.”

Sau đó là chi chít những nụ hôn rơi xuống, Xu Xu ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra…

Không bao lâu sau, hai má Xu Xu đỏ hồng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, nhưng cuối cùng điện hạ lại không làm gì cả, dù sao vẫn đang ở nhà Đại ca.

Xu Xu lại rúc vào lòng Thục vương, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thục vương:”Ngoan, mau ngủ đi.”

Có điện hạ ở bên cạnh, Xu Xu ngủ rất nhanh.

Chỉ là lúc canh ba, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đại huynh: “Điện hạ, Viên tướng quân phái người qua tìm người.”

Xu Xu cũng bị đánh thức, thấy Điện hạ đã mặc chỉnh tề, đang đẩy cửa phòng ra, thấy nàng thức dậy, lại quay lại trước giường hôn lên môi mềm của nàng, nói: “Xu Xu ngủ nữa đi, ta sẽ nhanh chóng sẽ trở về.”

Xu Xu gật gật đầu, đáp: “Phu quân cẩn thận.”

“Uhm, không có việc gì.” Phó Liễm Chi nói.

Chờ lúc Điện hạ về rồi, mặt trời đã mọc phía chân trời, nghe thấy tiếng giường kẽo kẹt, phía sau có hơi lạnh lẽo, rõ ràng người vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Xu Xu cũng tỉnh lại, nàng xoay người sờ sờ thân thể hơi lạnh của Thục vương, nhỏ giọng nói: “Điện hạ tắm rửa bằng nước lạnh sao?”

Phó Liễm Chi ừ một tiếng.

Xu Xu tỉnh táo lại, còn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người Điện hạ.

Một mùi rất nhẹ, có lẽ vừa rồi bị dính ở đâu đó, chứ không phải Điện hạ bị thương.

Xu Xu không hỏi nhiều, Phó Liễm Chi ôm nàng, để cho nàng dựa vào lòng mình, nói: “Ngày hôm sau chúng ta có thể bắt đầu về kinh được rồi.”