Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 56

Rất nhanh đã tới phía nam vương phủ, bên này quả nhiên có một tiểu viện, nhìn cũng không rõ lắm, hơn nữa phía nam này thường ngày cũng có ít người qua lại.

Lúc này rất yên lặng, nếu không có phủ vệ đi theo thì Xu Xu cũng không dám tới đây.

Huống chi đường này thật sự khác với đường tới thẳng vương phủ, trên đường cũng vẫn có cấm vệ quân canh giữ.

Đến cửa ngách phía nam, xe ngựa dừng lại, Trân Châu xuống trước rồi đỡ Xu Xu xuống.

Nô tài tiến lên gõ cửa, ngay lập tức có một lão nhân tóc râu hoa râm ra mở cửa, lão gia tử nhìn cũng không khác mấy lão nhân bình thường, Xu Xu nhỏ giọng hỏi: “Ngài là Chu lão gia tử?”

Chu Tử Ông nhìn cô gái nõn nà trước mặt ăn mặc như một thiếu niên, chỉ liếc nhìn một cái đã thấy vừa mắt.

Ai da, búp bê xinh đẹp như vậy, xú tiểu tử nhà ông thật sự có mắt nhìn người

Lão gia tử cười nói: “Đúng rồi, ngươi chính là nữ oa oa Tống gia phải không, mau vào mau vào.”

Xu Xu thấy lão nhân rất gần gũi, nàng nhìn vào trong sân viện, ở vườn hoa còn có hoa sơn trà mà mấy ngày trước nàng để cho phủ vệ đưa tới.

Nàng biết ông ấy chính là sư phụ của điện hạ thì cười tươi theo vào trong viện.

Trân Châu đi theo nàng vào viện, phủ vệ chỉ chờ ở trong ngõ nhỏ, gã nô tài cũng đi tới phòng bếp bận bịu công việc.

Trời còn chưa tối, Chu Tử Ông dẫn Xu Xu ngồi ở bàn đá trong viện, rồi lại cho người bưng điểm tâm lên cho Xu Xu.

Xu Xu thấy lão nhân gia hòa ái nên cũng không quá câu nệ, nàng nhìn vườn hoa mà thốt lên: “Hoa của lão gia gia thật đẹp quá.”

Nửa viện đều là hoa cỏ, vừa nhìn có thế thấy ông là một người yêu hoa cỏ.

“Nữ oa oa thích thì cứ ôm hai bồn về nhà.” Chu Tử Ông nhìn thấy nữ oa xinh đẹp như vậy thì trong lòng cũng rất thích thú.

Xu Xu nói: “Gia gia có thể gọi con là Xu Xu, mọi người trong nhà đều gọi con như thế.” Vừa gặp lần đầu nhưng Xu Xu đã rất thích lão gia tử.

“Được được, vậy lão nhân gọi con là Xu Xu .”

Chu Tử Ông nghĩ thầm tới Liễm Chi mấy ngày nay đều nhớ thương Xu Xu, sợ ngay cả khuê danh của Xu Xu cũng chưa từng gọi, trước đó vài ngày còn bị Xu Xu cự tuyệt , cũng thật sự đáng thương, vậy cũng bình thường, từ nhỏ hắn đã nghiêm mặt lạnh lùng! Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng ngay cả nữ oa hắn thích cũng sợ hắn, không cho hắn tới gần.

Trong lòng Chu Tử Ông nhớ tới đồ đệ, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, hy vọng đồ đệ có thể được Xu Xu thích.

Nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, điều ông có thể làm cũng chỉ có thể gặp Xu Xu nói chuyện rồi để đồ nhi có thể gặp mặt Xu Xu.

Chu Tử Ông nói: “Ta còn phải đa tạ Xu Xu, con đã cứu rất nhiều tâm can bảo bối của lão nhân.”

Mấy bông hoa trong viện của ông đều là tâm can bảo bối của ông.

Xu Xu vội nói không dám nhận, còn nói: “Chuyện lúc trước ở phủ Vinh Xương công chúa còn phải đa tạ lão gia gia, nếu không phải có bồn Nguỵ tử kia của gia gia, không chừng con cũng bị công chúa trách cứ.”

Hai nguời cách nhau nhiều tuổi, nhưng tình cờ lại có rất nhiều đề tài để nói, có thể tán gẫu vài câu về hoa cỏ trong vườn.

Sau nửa canh giờ, nô tài của lão gia tử đã làm xong cơm, đã dọn đồ ăn lên bàn đá.

Chu Tử Ông nói: “Xu Xu cũng ăn bữa cơm cùng lão nhân đi, bình thường ở nơi đây lạnh tanh, đều là lão nhân ta ăn cơm một mình.”

Xu Xu cảm thấy lão nhân gia như vậy thật đáng thương, lớn tuổi như vậy, điện hạ ngày thường cũng bận, sợ là rất ít khi ăn cơm cùng sư phụ.

Xu Xu liền ở lại ăn một bữa cơm với lão nhân gia, bữa tối đơn giản có ba món mặn một món canh, thực sự rất giống hương vị đồ ăn ở nhà.

Chu Tử Ông nhớ tới hai bình rượu hoa quế của ông nên đã gọi nô tài lấy một vò rượu nhỏ tới.

Tiểu Sơn ôm vò rượu tới rồi rót rượu cho hai người, không cẩn thận làm đổ chút rượu ra ngoài, chén rượu nhanh như chớp rơi xuống bên cạnh bàn, không biết vì sao Xu Xu lại cảm giác tốc độ rơi của chén rượu có chút chậm nên nàng theo bản năng đưa tay lên, dễ dàng đón được chén rượu đang rơi xuống, nàng cầm chén rượu đặt lên trên bàn đá.

Tiểu Sơn vội vàng nhận lỗi, hắn ta là người Chu Tử Ông mua ở ven đường, mới hơn mười một tuổi, tay chân cũng không nhanh nhẹn lắm.

Xu Xu cười nói: “Không có việc gì đâu.” Lại hỏi Chu Tử Ông, “Gia gia, đây là rượu gì mà ngọt như vậy.”

“Đây là rượu hoa quế, hoa quế ủ với gạo nếp, hương vị rất ngọt.” Mấy năm nay tuổi tác lão gia tử đã lớn, hơn nữa luyện công kinh mạch cũng bị hao tổn, không thể uống rượu, nhưng rượu này là do người ta ủ hoa quế để tặng Thục Vương, độ cồn cũng thấp.

Lão gia tử dứt lời, nghĩ lại vừa rồi Xu Xu đã đưa tay đỡ được chén rượu đang rơi xuống.

Trong lòng ông để ý chuyện này, đợi đến khi Tiểu Sơn ôm bình rượu hoa quế đi ra, lão gia tử đưa tay giả bộ làm rơi ly rượu xuống cạnh bàn một lần nữa, Xu Xu lại dễ dàng đỡ được.

Lão gia tử hỏi, “Xu Xu luyện qua công phu?”

“Không có ạ.” Xu Xu lắc đầu, không hiểu rõ ý của lão gia tử lắm, “Chưa từng luyện qua ạ, chỉ là lúc trước thể nhược nên có tập đứng tấn theo tổ phụ trong nhà ạ, vẫn chưa học những cái khác ạ.”

Chu Tử Ông cảm thấy Xu Xu phản ứng nhanh hơn nhiều so với người thường, thật sự như vậy thì rất có khiếu luyện công, luyện một chút công phu lấy nhu thắng cương thì rất tốt.

Ông định cơm nước xong sẽ xem Xu Xu đứng tấn có ổn không, nếu có thể làm tốt thì sẽ dạy cho Xu Xu một bộ chưởng pháp trước đã.

Xu Xu uống một ngụm rượu hoa quế, quả nhiên trong veo, nàng uống hết một chén nhỏ.

Ăn cơm cùng lão gia tử rất là vui vẻ, không cần câu nệ, hai người uống rượu hoa quế rồi cùng trò chuyện về hoa cỏ trong vườn, nhàn nhã thanh tịnh.

Nhưng thật ra Xu Xu có cảm giác một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nhìn qua phía tường viện bên phải nhưng chỉ thấy bầu trời tối trống không, cũng không thấy gì khác.

Lão gia tử cũng nhìn qua, cúi đầu hừ một tiếng, nào có ai theo đuổi cô nương như vậy, mặt cũng không dám lộ.

Ăn xong cơm chiều, lão gia tử để Xu Xu xuống tấn cho ông nhìn thử xem, lão gia tử dùng một cái côn nhỏ khua khua quanh tay chân Xu Xu, nàng đứng tấn rất vững.

Vậy thì học bộ chưởng pháp kia của ông không thành vấn đề, lão gia tử liền hỏi Xu Xu có muốn học không, đương nhiên Xu Xu rất vui vẻ, có thể học được bộ chưởng pháp để phòng thân thì cũng tốt.

Lão gia tử luyện qua một lần cho Xu Xu nhìn.

Xu Xu nói: “Gia gia, chưởng pháp này nhìn có chút mềm mại.”

Chu Tử Ông cười nói: “Không gọi mềm mại, cái này gọi là lấy nhu thắng cương, nữ tử học vô cùng tốt, con cứ thử xem xem.”

Chu Tử Ông làm sao nghĩ đến, bộ chưởng pháp này có tổng cộng ba mươi mốt chiêu thức, ông ấy chỉ diễn trước một lần mà Xu Xu đã ghi nhớ toàn bộ, thậm chí còn dễ dàng tập lại cho ông xem.

Động tác gần như đúng toàn bộ, chỉ có hai chỗ cần sửa, bộ chưởng pháp này yêu cầu một thân thể mềm mại, Chu Tử Ông cũng không nghĩ rằng Xu Xu có thể thích ứng nhanh như thế.

Ông sửa lại mấy chiêu thức chưa đúng cho Xu Xu, rồi lại để cho Xu Xu luyện một lần, lần này đã đúng toàn bộ.

Chu Tử Ông cũng có chút kích động, ông ấy nghĩ nếu ông ấy còn trẻ thì cũng muốn thử thu nhận một nữ đồ đệ.

Xu Xu rất có thiên phú, không hề kém tiểu Liễm Chi năm đó ông nhặt được .

Đến lúc trời đã tối hẳn Xu Xu mới trở về phủ quốc công, lúc gần đi lão gia tử còn nói nàng thường xuyên tới viện của ông chơi, Xu Xu cũng đáp ‘vâng’.

. . . . . . . . . . . .

Xu Xu đã luyện bộ chưởng pháp mà Chu lão gia tử dạy được bốn năm ngày.

Bộ chưởng pháp này Xu Xu luyện mỗi ngày, tổ phụ cũng thấy nàng luyện qua, biết được bộ chưởng pháp này rất tốt nên đã nói sau này nàng không cần luyện đứng tấn nữa, có thể bắt đầu chuyên tâm luyện bộ chưởng pháp này.

Còn nói: “Cũng không cần phải mỗi ngày đều tới viện của tổ phụ luyện, con luyện ngay trong viện của con cũng được, tổ phụ tin tưởng Xu Xu sẽ tự giác.”

Cũng đúng thôi, Xu Xu đã ở viện của ông luyện đứng tấn được nửa năm rồi.

Không quan tâm mưa to gió lớn, chưa từng bỏ lỡ một lần nào.

Cho nên Tống Xương Đức cũng rất yên tâm về đứa cháu gái này.

Vậy là hàng ngày Xu Xu không qua viện của tổ phụ tổ mẫu để luyện nữa, nhưng mỗi ngày vẫn tới để thỉnh an, rồi mới quay về Thấm Hoa viện luyện hai bộ chưởng pháp.

Luyện xong hai bộ chưởng pháp cũng mất nửa canh giờ, Xu Xu còn hơn phân nửa canh giờ nữa, đương nhiên là nàng sẽ tới thư phòng nghiên cứu dược.

Mấy ngày nữa Tống Ngọc Cẩn sẽ tiến cung diện thánh, tham gia thi đình.

Cũng không phải chưa từng gặp Thánh Thượng, nhưng tóm lại vẫn khẩn trương, đã nhiều ngày Tống Ngọc Cẩn theo lão sư học văn, cũng được ông ấy chỉ điểm một chút về mấy thứ mà thánh thượng yêu thích.

Kỳ thật mấy người đứng đầu đều có thể đi thi đình rồi được khâm điểm làm tiến sĩ, chủ yếu là để Thánh Thượng xem có yêu thích không, có khi chỉ cần một diện mạo đoan chính cũng có thể thêm phân hạng.

Người nhà Tống gia vẫn luôn hòa thuận, chỉ có Tống Ngưng Quân mấy ngày nay đều ở Quan Bình viện, nàng ta cũng không muốn ra ngoài, lúc này ngồi ở sau song cửa sổ ngẩn người nhìn cây lá bên ngoài.

Không bao lâu sau, Xuân Đào tiến vào nhỏ giọng nói: “Cô nương, Tôn thị tìm tới đây.”

Tống Ngưng Quân quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà ta lại tới đây làm gì!”

Xuân Đào khó xử, “Nô tỳ cũng không biết, còn đang đứng ở cửa bên phải, người gác cổng cũng không đuổi bà ta đi, sợ bà ta lại làm ầm ĩ, cô nương e là phải đi ra nhìn xem có chuyện gì.”

Tống Ngưng Quân không có cách nào khác, nàng ta biết tính tình của Tôn thị, hiện tại không gặp bà ta thì bà ta sẽ nháo cho mọi người đều biết, đến lúc đó người mất mặt lại là bản thân.

Tống Ngưng Quân thay xiêm y, đi tới cửa bên phải, thấy Tôn thị đứng ở cửa vẻ mặt hèn mọn nhìn xung quanh và người gác cổng.

Thấy nàng ta tới đây, Tôn thị nở nụ cười trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, người gác cổng cũng thương hại nhìn nàng ta một cái.

Tống Ngưng Quân nắm chặt bàn tay, lòng tràn đầy hận ý, ai muốn để cho hắn ta thương hại, sau này nhất định những người này phải quỳ xuống trước mặt nàng ta xin tha thứ.

Tống Ngưng Quân đi ra ngoài cửa, người gác cổng lập tức đóng cửa viện.

Tống Ngưng Quân mặt không chút thay đổi nhìn Tôn thị, “Bà tới làm cái gì?”

“Muội muội con sinh bệnh, ta cũng không thể mời lang trung được, thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể tới đây tìm con, Quân nhi, con mau tới xem Trần Bảo Nhi một chút.” Tôn thị lo lắng nói.

Tống Ngưng Quân sau một lúc lâu không nói, nàng ta vô cùng chán ghét muội muội nghèo hèn kia, bẩn thỉu, cả ngày chỉ biết kêu khóc, thật sự làm cho người ta chán ghét.

Nhưng không thể không quản, nàng ta không thể để cho ngoại nhân nói ra nói vào, ít nhất phải nhẫn nhịn cho đến khi mấy người này đi.

“Đi thôi, ta mang bà đi tìm lang trung.”

Bên phố Bắc kia cũng có dược đường, Tống Ngưng Quân tạm thời mời một lang trung tới viện đã thuê cho Trần gia.

Trần Bảo Nhi nằm ở trên giường trong buồng, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, hẳn là gặp phải chứng nhiệt.

Lang trung bắt mạch cho Trần Bảo Nhi rồi rời đi

Tôn thị thấy Tống Ngưng Quân im lặng ngồi trên ghế thì đi qua nghiêm mặt cười nói: “Quân nhi, nương có một số việc muốn thương lượng với con.”

“Bà nói đi.”