Chương 3
Vụ cãi nhau với Chung Nguyên khiến tôi vấp phải rào cản tâm lý trước giải đấu. Hắn không những không xấu hổ mà còn hùng hổ hét: “Lục Tử Kiện cũng nghĩ như vậy.”
Tôi nhìn Lục Tử Kiện, tỏ vẻ đáng thương, không phải như thế, không phải như thế, Lục Tử Kiện là thần tượng của tôi, anh sẽ không như thế! (Việc này có chút liên quan đến vấn đề thần tượng hay không thần tượng. = =)
Lục Tử Kiện nhìn tôi vẻ ái ngại, cười nói: “Cái này… cái này, em… kiểu tóc của em rất đặc biệt, ha ha…”
Tôi muốn khóc mà không khóc được. Lục sư huynh nhất định phải thật thà như vậy mới được sao? Đến nói dối anh cũng không thể làm để em vui sao?…
Chung Nguyên lại lên tiếng: “Kiểu tóc sao? Đến một sợi cũng chẳng có thì kiểu tóc cái gì chứ?”
Tôi… Nếu không phải cố giữ hình tượng trước mặt Lục Tử Kiện thì suýt chút nữa tôi đã đánh người!
Vì bị tên Chung Nguyên này phá rối nên trong vòng sơ loại buổi sáng, tôi chơi chẳng ra sao. Nhưng cuối cùng tôi cũng được vớt vát vào vòng chung kết. Tôi phát hiện, đa số những đứa con gái đến tham gia cuộc thi đều chưa từng sờ vào trái bóng, chỉ có thực lực của đôi ba người là không thể xem thường.
Khi bước vào cuộc thi buổi chiều, ba kẻ Nhất, Nhị, Tứ tốt bụng đột xuất, chạy đến cổ vũ cho tôi. Việc làm của họ khiến tôi cảm động suýt rớt nước mắt.
Khi bọn con gái bước vào thi đấu vòng chung kết, bọn con trai bên kia đang nghỉ ngơi. Đến lượt mình, tôi ôm lấy bóng, ngoái đầu lại mỉm cười với Lục Tử Kiện, hy vọng sẽ nhận được ánh mắt khích lệ của anh. Sau đó, tôi thấy Chung Nguyên chạy đến ngồi bên cạnh Lục Tử Kiện. Hắn cười toe toét, rồi nhìn ra sân như thể chờ dịp cười nhạo tôi.
Tôi trợn mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu lại, đứng ở tư thế thoải mái nhất để ném bóng vào rổ. Trái bóng đó cũng biết nể mặt tôi, xoay một vòng trên thành rổ rồi lọt lưới.
Lúc này, Tứ cô nương hùng dũng của chúng tôi bỗng cất tiếng cười rất ngầu, sau đó còn huýt sáo, hét lên: “Tam Đầu Gỗ, làm tốt lắm!”
Giọng của cô không lớn, vừa đủ để tôi nghe thấy, nhưng vì vị trí của cô gần ghế giám khảo hơn nên tôi nghĩ… có lẽ Lục Tử Kiện cũng nghe thấy.
Tức chết đi được, Tứ cô nương thật khiến tôi không thể chịu nổi nữa rồi!
Tôi cố trấn tĩnh lại, tiếp tục ném bóng. Những cú ném kế tiếp của tôi không được như mong muốn. Tôi không phát huy được hết khả năng, nhưng dù sao kết quả cũng không quá tồi.
Sau khi hoàn thành phần thi của mình, tôi không dám nhìn Lục Tử Kiện mà cắm đầu cắm cổ kéo ba kẻ Nhất, Nhị, Tứ đi mua kem. Bốn đứa cùng ngồi ở một góc gần sân bóng, vừa ăn kem vừa chờ kết quả.
Tôi cắn lớp sôcôla phủ trên que kem, ngơ ngác nhìn theo bóng Lục Tử Kiện ở phía xa. Anh đang chăm chú quan sát phần thi của những người tham gia và chấm điểm… Một chàng trai chăm chỉ, trông anh đẹp trai biết bao!
Lão Đại giơ tay khua khua trước mặt tôi, sau đó hỏi với vẻ không mấy thiện chí: “Cậu nhìn cái gì thế?”
Tôi vẫn chưa kịp nói gì thì Tứ cô nương đã cướp lời: “Một khúc gỗ đang nhìn một khúc gỗ khác.”
Tôi bực bội, cướp lấy cây kem trong tay Tứ cô nương, giận dữ nói: “Tớ cảnh cáo cậu, sau này không cho phép cậu gọi tớ là Tam Đầu Gỗ trước mặt Lục Tử Kiện, còn cậu, cả cậu nữa!”
Tiểu Nhị nhìn chằm chằm gã ngồi bên cạnh Lục Tử Kiện… Chung Nguyên, nói: “Tam Đầu Gỗ, cậu bớt kiếm chuyện đi được không? Lục Tử Kiện là của Chung Nguyên rồi, cậu nhìn xem, hai người đó thân thiết biết bao, làm gì có chỗ cho cậu!”
Tôi bực tức cướp nốt cây kem trong tay Tiểu Nhị: “Có chắc hôm nay các cậu đến để cổ vũ cho tớ không đấy?” Vừa nói dứt lời, tôi sực nhớ đến Lão Đại, liền nhìn cô với ánh mắt cảnh giác. Lão Đại vốn ít nói, nhưng phần nhiều những câu cô nói, tôi không thể phản bác.
Lão Đại cầm que kem, mơ màng nhìn lên trời, thở dài. Sau đó, cô lại đưa mắt nhìn cây kem trên tay: “Tớ đang ăn nên sẽ không nói gì cả.”
Bọn Nhất, Nhị, Tứ đều khiến tôi bực mình.
Cuộc thi kết thúc thì trời cũng đã nhá nhem tối. Điểm số không phụ thuộc vào kỹ thuật chơi bóng, thế nên sau khi cuộc thi kết thúc, kết quả được công bố rất nhanh. Tiếp sau là lễ trao giải. Lễ trao giải được tổ chức rất đơn giản ngay tại sân bóng.
Quán quân không phải là tôi, á quân… cũng không phải tôi…
Tôi chỉ xếp thứ ba, giải thưởng là một tờ tiền in hình Chủ tịch Mao.
Được thôi, thứ ba thì thứ ba, dù sao thì thực lực của tôi vốn không bằng quán quân và á quân. Huống hồ, dù không giật được năm trăm đồng, tôi cũng cầm trong tay một trăm đồng rồi, con người mà, phải biết hài lòng với những gì mình có.
Quan trọng là Lục Tử Kiện trao giải cho ba người dẫn đầu.
Khi Lục Tử Kiện đặt bằng khen và chiếc phong bì tiền thưởng vào tay tôi, tôi liền nắm lấy tay anh, siết thật chặt.
Tôi bỗng thở gấp, tim loạn nhịp, lượng axit trong người đột ngột dâng cao…
Sau lễ trao giải, tôi chạy đến trước mặt Lục Tử Kiện. Hai má tôi đỏ bừng, miệng thì rối rít cảm ơn anh.
Lục Tử Kiện vẫn nở nụ cười tươi rói. Tên Chung Nguyên nọ lại đứng bên cạnh, chen vào: “Cô cảm ơn Lục Tử Kiện như thế, sao không mời cậu ấy đi ăn cơm?”
Tôi… tôi không có tiền mà…
Thôi được, dù không có tiền nhưng vẫn phải giữ thể diện. Tôi cười hì hì nói: “Lục sư huynh, em mời anh ăn cơm.”
Lục Tử Kiện lắc lắc đầu, cười nói: “Ai lại làm thế chứ!”
Tôi định nói: “Lục sư huynh, anh khách khí quá”, sau đó tìm cơ hội chuồn, ai ngờ cái tên Chung Nguyên đáng ghét kia lại tiếp tục: “Lục Tử Kiện, cậu nói như thế sẽ làm trái tim sư muội tổn thương đấy.”
Tôi trợn mắt nhìn hắn, chuyện của anh à?
Lục Tử Kiện đành hiền hậu nói: “Vậy… vậy thì ngại quá, ha ha.”
Tôi: “…”
Tôi thực sự muốn bám vào Lục Tử Kiện, đau khổ nói với anh: “Sao anh lại dễ dàng để Chung Nguyên thao túng đến thế?!”
Nhưng tôi không thể làm thế, chỉ dám đau khổ hỏi: “Vậy chúng ta sẽ đi ăn gì?”
Lục Tử Kiện nhìn Chung Nguyên như có ý hỏi, cậu muốn ăn gì.
Nói thật là nhìn vào đôi mắt ấy, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ khiếu thẩm mỹ của Tiểu Nhị nhà tôi… Không đúng, không đúng, điều đó không quan trọng, quan trọng là tôi mời Lục Tử Kiện đi ăn, mắc mớ gì đến tên Chung Nguyên kia.
Lúc đó, Chung Nguyên không chút khách khí nói: “Đi ăn cánh gà nhé, không nên để sư muội phải tốn nhiều tiền vì chúng ta.”
Lục Tử Kiện lập tức gật đầu đồng ý.
Tôi tức đến phát điên vì câu: “Không nên để sư muội tốn nhiều tiền vì chúng ta” của Chung Nguyên. Chẳng lẽ hắn định ăn chực bữa cơm này sao? Lại còn khua chiêng gõ trống cổ động Lục Tử Kiện nữa chứ.
Lúc đó, bọn Nhất, Nhị, Tứ cũng có vẻ không còn đủ kiên nhẫn nữa. Họ đang tiến về phía tôi. Tôi đành gượng cười nói: “Tớ định mời Lục sư huynh ăn cơm, các cậu có đi không?”
Tiểu Nhị là đứa lắc đầu từ chối đầu tiên: “Vô cùng cảm ơn Lục tiểu công[2] nhà cậu, bọn tớ không đi.” Cô vừa nói xong, Lão Đại và Tứ cô nương cũng lắc đầu theo.
[2] Cách gọi một nam trong một cặp gay, đóng vai chồng.
Tôi cảm động đến mức chỉ muốn ôm chầm lấy ba tên đó, chỉ có họ là hiểu tôi nhất… Nếu ba con sói này đi cùng thì chắc chắn tôi sẽ khuynh gia bại sản.
Lục Tử Kiện đứng bên cạnh tôi nên nghe thấy hết câu chuyện của cả bọn. Anh tò mò hỏi Tiểu Nhị: “Tại sao em lại gọi anh là Lục tiểu công?”
Tứ cô nương nhìn anh vẻ xem thường, trả lời hộ Tiểu Nhị: “Lẽ nào phải gọi anh là tướng công?”
Trên trời, một đàn vịt trời bay qua, chốc chốc lại xếp thành hình một khuôn mặt méo mó...
Bề ngoài, Lục Tử Kiện không hề biết Tứ cô nương, nhưng Tứ cô nương lại khó chịu khi nhìn thấy Lục Tử Kiện. Chúng tôi đều nghi ngờ trong chuyện này nhất định có nội tình, nhưng có bị đánh chết cô cũng không nói. Bọn tôi hỏi nhiều là cô lại cốc đầu ba đứa… Chúng tôi đều ngoan ngoãn để Tứ cô nương cốc đầu như thế.
Không còn cách nào khác, vì chúng tôi đấu không nổi Tứ cô nương. Cô đã học Karate và quyền anh, một mình dư sức chấp cả ba đứa.
Khẩu vị của cái tên Chung Nguyên này đặc biệt tốt, hắn cầm cánh gà ăn say sưa, ngon lành. Nếu có thể dùng ánh mắt để gϊếŧ người, tôi chỉ muốn dùng ánh mắt này để lăng trì tùng xẻo hắn.
Tôi ngồi bên cạnh Lục Tử Kiện, vừa ăn vừa lân la tiếp cận. Tôi nhận thấy Lục Tử Kiện là một anh chàng vô cùng tốt bụng, hơn nữa, khuôn mặt lại không bao giờ biết nói dối… Trong thời đại này thật hiếm có những người tốt bụng như vậy, thế nên mắt tôi lại lấp lánh…
Qua cuộc trò chuyện, tôi có thêm một phát hiện mới. Thì ra Lục Tử Kiện và Chung Nguyên là bạn cùng phòng, chẳng trách hai người họ thường xuất hiện cùng nhau. Tôi lén lau mồ hôi, thầm nghĩ, Tiểu Nhị, cậu sai rồi nhé!
Lục Tử Kiện sống trong khu ký túc xá tổng hợp. Trong phòng có Lục Tử Kiện học hóa, Chung Nguyên học quản lý, ngoài ra còn có thêm hai nam sinh học máy tính điện tử. Hai kẻ học điện tử kia tôi không thấy hứng thú, nhưng nghe Lục Tử Kiện nói, bọn họ đều là “hot boy”. Nhưng hai chữ “hot boy” đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì… Nếu chỉ nói riêng mái tóc thôi thì Mộc Nhĩ tôi cũng thuộc hàng “hot” đấy chứ. >_