Nếu Em Không Vào Hell Thì Ai Sẽ Vào

Chương 2: Hóa học, hóa học, hóa học

Chương 2

Buổi tối, trở về ký túc xá, tôi báo cáo diễn biến trận chiến hôm nay cho các chị em trong phòng. Khi kể đến đoạn mình đã đối xử thế nào với Chung Nguyên, ba chiếc gối xinh đẹp thi nhau lao ầm ầm về phía tôi…

Tôi thấy cái thế giới này càng ngày càng trở nên tồi tệ, ngay trong địa bàn của học viện Hóa học mà lượng fan của Chung Nguyên lại đông hơn Lục Tử Kiện sao?

Phòng tôi có tổng cộng bốn người, trong đó ba người có quan niệm thẩm mỹ không bình thường bởi bọn họ đều mê tít Chung Nguyên, cho dù lý do của họ không giống nhau.

Lão Đại thích Chung Nguyên vì cô thấy hắn là sinh viên ưu tú, thành tích học tập và năng lực bản thân đều xuất sắc. Nhưng nghe nói hắn còn nhàm chán hơn cả ma quỷ, chẳng biết Lão Đại nhìn thấy tư chất và năng lực của hắn ở chỗ nào?

Tiểu Nhị (người không muốn chúng tôi gọi là Lão Nhị) thích Chung Nguyên vì cô thấy người Chung Nguyên toát ra một khí chất rất cuốn hút. Nói thật, trước khi vào đại học, tôi chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực mới này, thế nên khi Tiểu Nhị giải thích cho tôi thế nào là gay, tôi liền chống nạnh cười sặc sụa. Thì ra Chung Nguyên cũng bị Lục Tử Kiện hấp dẫn, ha ha… Thế nên, tôi có thể chấp nhận việc Tiểu Nhị là fan của Chung Nguyên.

Tứ cô nương (đây là cách tôi gọi cô) thích Chung Nguyên vì cô không thích Lục Tử Kiện, nếu phải chọn một trong hai người, cô thà chọn Chung Nguyên. Đối với lý do này, tôi lên án mạnh mẽ và coi thường.

Đương nhiên, ba người bọn họ đều công nhận Chung Nguyên đẹp trai hơn Lục Tử Kiện, điều này khiến tôi càng bực bội, ấm ức.

Lục Tử Kiện cao 1m95, còn Chung Nguyên? Lục Tử Kiện có cơ bắp nở nang, còn Chung Nguyên? Lục Tử Kiện có làn da bánh mật, còn Chung Nguyên?

Với tất cả những điểm trên, các người còn dám nói Chung Nguyên đẹp trai hơn Lục Tử Kiện nữa không? Hắn đẹp ở chỗ nào?

Mỗi lần tôi nói đến đây, bọn họ lại nhất loạt đáp lại: “Cậu thích anh ta quá rồi?”

Tôi không chịu thiệt thòi, cãi lại: “Nói đùa chứ, các cậu thì không thế chắc? Là ai suốt ngày đòi ôm cái tên mặt trắng đấy hả Tứ cô nương? Còn cậu, Tiểu Nhị, cậu đúng là quyển từ điển bách khoa toàn thư về gay. Còn cậu, Lão Đại, cậu… cậu…”

Lão Đại chống cằm, dịu dàng tặng tôi một nụ cười, điềm đạm hỏi: “Tớ thì làm sao?”

Tôi vừa đố kỵ vừa buồn bã nói: “Ngực của cậu lớn nhất!”

Lão Đại: “…”

Đến đây tôi thấy mình phải giới thiệu sơ qua về phòng chúng tôi.

Phòng 1111 trong ký túc xá này là nơi trú ngụ của bốn nữ lưu manh vui vẻ, đó là: Lão Đại, Tiểu Nhị, Tam Đầu Gỗ và Tứ cô nương. Trong đó tôi chính là Tam Đầu Gỗ. Biệt hiệu này là do ba kẻ kia đặt cho tôi. Nghĩ lại tôi thấy mình cũng là người khá độ lượng nên mới chấp nhận biệt danh đó.

Bốn nữ lưu manh bọn tôi đều có đam mê riêng. Lão Đại thích học, Tiểu Nhị mê gay, tôi thích tiền, còn Tứ cô nương ham chơi. Trong bốn đứa chúng tôi, điềm đạm nhất là Lão Đại, bủn xỉn nhất là Tiểu Nhị, can đảm nhất là Tứ cô nương. Chúng ta sẽ đề cập đến những thành tích vinh quang của họ sau. Về phần tôi, tôi không có điểm gì nổi bật, hơi lười, cũng hơi tham ăn, hằng ngày sống vật vờ trong cảnh viêm màng túi. Nếu cứ nhất thiết phải gán cho tôi một chữ “nhất”, vậy thì tôi có thể là đứa dở khóc dở cười nhất…

Điểm dở khóc dở cười của tôi chính là tôi đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà trước đây không bao giờ dám nghĩ đến. Song một đứa dốt hóa kiêm bệnh nhân mắc hội chứng sợ hóa học nghiêm trọng như tôi cuối cùng lại bị đẩy vào học ở cái học viện Hóa học này. Vì sao tôi lại chui vào đây, đó là cả một câu chuyện dài.

Trường cấp ba của tôi là trường trọng điểm của một huyện bình thường. Sở dĩ nói là trường trọng điểm bởi đó là trường cấp ba duy nhất trong huyện chúng tôi. Là trường trọng điểm duy nhất của huyện nhưng trường tôi lại được đặt trên tỉnh, vì thế để thi được vào đó cũng không phải dễ.

Khi học cấp ba, tôi chỉ được tuyên dương thành tích vài lần, còn cơ bản đều trôi dạt ở con số ba mươi gì đó. Với kết quả này, nếu có thể vào được các trường đại học hàng đầu, tôi sẽ tạ ơn trời, tạ ơn tổ tiên lắm. Vì thế, khi điền vào giấy nguyện vọng chọn trường, tôi chỉ nghĩ sẽ chọn một trường loại hai vừa sức mình, sau đó thi thử một vài trường hạng B, nhỡ đâu lại có thể phát huy khả năng. Còn về những trường thuộc hạng “Top ten”, tôi không bao giờ nghĩ đến, chỉ tiện tay tích đại vào một trường X nào đó. Có lẽ lúc đó vì rảnh rang nên tôi mới chọn tích vào một chuyên ngành hot, sau đó đi đăng ký.

Hai ngày thi đại học tôi như bị trúng tà, tốc độ tính toán của tôi bỗng nhanh một cách bất thường. Ngay cả môn hóa học thường ngày tôi sợ nhất lúc đó cũng chẳng là gì.

Thi xong, tôi run rẩy cầm tờ đáp án đến hỏi giáo viên chủ nhiệm: “Thưa cô, đáp án này chắc là sai phải không ạ?”

Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là một phụ nữ vô cùng hiền hậu. Cô mở to cặp mắt trên chiếc mũi dọc dừa thanh tú, ân cần nói: “Mộc Nhĩ à, nếu không thi đỗ thì năm sau thi lại, năm sau cô sẽ đưa em đi.”

Tôi cuống quýt hỏi: “Nhưng tại sao em lại thấy đáp án của mình tương tự trong tờ đáp án ạ?”

Cô Lý dịu dàng vuốt tóc tôi, mỉm cười nói: “Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, nhân dịp nghỉ hè hãy đi chơi vài ngày đi.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại thấy mọi chuyện có chút mơ hồ.

Buổi tối trước ngày có kết quả, tôi thức đến mười một rưỡi, sau đó vì chịu không nổi nên thϊếp đi lúc nào không biết. Hôm sau, vừa sáng sớm tôi đã bị đánh thức vì cuộc gọi của cô giáo chủ nhiệm. Cô ríu rít thông báo với tôi: nào là Mộc Nhĩ em được bao nhiêu điểm bao nhiêu điểm, đứng thứ bao nhiêu toàn tỉnh, em có thể được trường đại học B nhận, v.v…

Nghe nói trường trung học X đã rất lâu rồi không đạt được thành tích tốt như thế này.

Niềm vui đến quá bất ngờ, tôi vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được, nhưng những lời chúc mừng cứ lũ lượt kéo đến.

Tôi đã được học viện Hóa học của trường đại học B nhận…

Hóa học, hóa học, hóa học…

Ngày nhận được giấy thông báo, thầy hiệu trưởng và trưởng thôn thuê hẳn một nhóm người đến khua chiêng gõ trống, đốt pháo trước cửa nhà tôi, lại còn đội lên đầu tôi một vòng hoa đỏ chói trông quê một cục.

Tôi như bị điên, vừa cười vừa khóc, thần số mệnh đang trêu đùa tôi sao?!

Sau này, trong một lần tám chuyện, tôi có hỏi bọn Nhất, Nhị, Tứ kia lý do chọn hóa học. Câu trả lời của Tứ cô nương khiến tôi ấn tượng nhất. Cô nói: “Cha tớ bảo, ngoài hóa học ra thì chọn cái gì cũng được, vậy nên tớ chọn hóa học.” Làm trái ý cha chính là sở thích của Tứ cô nương.

Lúc đó tôi liền ôm hy vọng, hỏi: “Thực ra cậu cũng ghét hóa học đúng không?”

Cô chống cằm, thật thà đáp: “Thực ra cũng không nói là ghét được, chỉ có điều lúc học thấy quá nhàm chán, vô vị mà thôi.”

Vậy là tôi lại buồn bực.

Thôi nhé, tôi lại lan man rồi… Sau đó, dưới sự hướng dẫn của cao thủ bóng rổ Lục Tử Kiện và sự luyện tập cần mẫn của bản thân, tôi phát hiện số lần may mắn ném trúng rổ của mình ngày càng nhiều, ngay cả người luôn yêu cầu cao như Lão Đại cũng phải nhận xét: “Động tác ném rổ của Đầu Gỗ cũng khá thú vị, có thể dùng để dọa người được đấy.”

Câu nói này chẳng có ý nghĩa gì nhưng tôi hiểu đó chính là lời khen ngợi của Lão Đại. Vì lời nói này, tôi vui đến mức cười tít cả mắt, lại còn mời cô ăn kẹo mυ'ŧ nữa chứ.

Trong sự mong chờ của mọi người, giải bóng rổ do câu lạc bộ bóng rổ tổ chức đã chính thức được khai mạc, có rất nhiều tuyển thủ đăng ký tham gia. Ban đầu, tôi cứ tưởng nữ sinh tham gia giải đấu sẽ ít hơn nam sinh một chút. Ai ngờ, lượng tuyển thủ nữ cũng chẳng kém gì nam, thậm chí còn áp đảo. Tôi lau mồ hôi, sinh viên nữ của trường đại học B nhiệt tình với môn bóng rổ này đến thế sao? Hay là bọn họ cũng thiếu tiền?

Tôi hơi căng thẳng, chen vào giữa đám nữ sinh, tranh thủ luyện ném bóng. Cảm giác với bóng tạm thời không tồi. Tôi vừa luyện tập vừa nghe hai nữ sinh bên cạnh tám chuyện.

Nữ sinh A nói: “Này, sao cậu cũng tham gia giải bóng rổ này thế? Tớ nhớ hình như đến chuyền bóng cậu cũng không biết cơ mà?”

Nữ sinh B nói: “Tớ đến ngắm các anh chàng đẹp trai, nghe nói giải này cả Chung Nguyên và Lục Tử Kiện đều là giám khảo.”

Vừa nghe đến tên Lục Tử Kiện, hai tai tôi liền dỏng lên. Tôi đứng ôm bóng bất động, chăm chú lắng nghe câu chuyện của bọn họ. Lục Tử Kiện là giám khảo ư? Anh kín quá, tôi chẳng biết gì cả.

Nữ sinh A nói tiếp: “Đúng thế, đúng thế, tớ còn nghe nói Chung Nguyên là giám khảo của giải đấu nữ, thế nên mới hào hứng chạy đến đăng ký, lần này có thể tiếp cận thần tượng rồi.” Cô ta càng nói càng kích động.

Nữ sinh B xí một tiếng rồi nói: “Thông tin của cậu chậm quá, thực ra Chung Nguyên vì nể hội trưởng câu lạc bộ bóng rổ nên mới làm giám khảo giải nữ, nếu không thì không có nhiều con gái đến đăng ký tham gia như vậy. Nhưng sau đó, không hiểu Chung Nguyên trúng tà thuật gì mà nhất quyết đòi đổi với Lục Tử Kiện sang làm giám khảo giải nam.”

Nữ sinh A hỏi vẻ hơi nuối tiếc: “Thật sao? Tại sao tớ không nghe nói gì thế nhỉ?”

Nữ sinh B đáp: “Chính xác trăm phần trăm, cậu đừng quên, bạn trai tớ là trưởng ban tổ chức trong câu lạc bộ bóng rổ.”

Nữ sinh A nói tiếp: “Cũng không sao, thực ra được tiếp xúc với Lục Tử Kiện cũng không tồi.”

Nữ sinh B không nén nổi bèn cười nói: “Cậu là tuyển thủ, anh ấy ngồi ghế giám khảo, làm sao hai người có thể tiếp xúc với nhau được?”

Nữ sinh A hơi nhăn nhó, nhưng sau đó lại cười đùa với nữ sinh B.

Tôi đứng một bên nghe chuyện, nhiệt huyết sục sôi, lòng tràn đầy hy vọng. Lục Tử Kiện, Lục Tử Kiện!

Cuối cùng, Chung Nguyên cũng làm được một việc khiến tôi không thấy coi thường, thay đổi như thế quả là rất tuyệt, rất tuyệt!

Tôi đang bị kích động vì chuyện Lục Tử Kiện sẽ là giám khảo cho giải bóng rổ nữ thì thấy Lục Tử Kiện và Chung Nguyên từ xa đi tới. Hai người bọn họ đứng ở cửa ra vào, trò chuyện với mấy người trong câu lạc bộ bóng rổ.

Tôi thấy mình cần phát huy tinh thần dũng cảm, vậy nên cắm đầu cắm cổ chạy đến, tặng Lục Tử Kiện một nụ cười rạng rỡ, sau đó dè dặt vẫy vẫy tay nói: “Lục sư huynh, hôm nay nhờ anh giúp đỡ ạ!”

Lục Tử Kiện nhìn tôi cười dịu dàng nói: “Mộc Nhĩ, cố lên em nhé!”

Tôi ra sức gật đầu.

Lúc đó, Chung Nguyên đột nhiên liếc nhìn tôi, ánh mắt nham hiểm: “Mộc Nhĩ? Giám khảo của cô hình như là tôi thì phải?”

Tôi nhìn hắn, khinh khỉnh nói: “Không phải anh là giám khảo giải nam sao?”

Chung Nguyên gật đầu: “Đúng thế, cô cũng biết à?”

Tôi nhún vai, nói: “Vậy thì giám khảo của tôi là Lục sư huynh, có liên quan gì đến anh chứ?”

Chung Nguyên nhìn tôi một cách rất kỳ quái, sau đó đột nhiên cất tiếng: “Cô là con gái sao?”

Câu hỏi của hắn thật kỳ cục, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao? Vì vậy, tôi không thèm nhìn hắn, đáp: “Nói nhảm!”

Chung Nguyên lại nhắc thêm lần nữa: “Cô mà là con gái ư?”

Tôi trợn mắt: “Đúng vậy, đừng nói với tôi là anh không nhận ra?”

Ánh mắt Chung Nguyên như lướt qua ngực tôi, cười khinh thường: “Tôi vẫn chưa nhìn ra.”

Bị ánh mắt và lời nói của hắn kích động đến mức không chịu được, tôi bỗng mất hết lý trí, hét lên một cách ngu ngốc: “Không nhìn ra? Tôi mặc áo ngực cỡ A đấy, sao anh không nhìn ra chứ?”

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, tôi liền thấy hối hận. Đúng thế, mặc dù tôi luôn cho rằng tôi mặc áo ngực cỡ A là bự nhất, nhưng sao lại có thể nói chuyện này với một đứa con trai?… Thực ra tôi là một đứa thận trọng cơ mà. >_