Nếu như mặc kệ để cho đối phương tiếp tục hôn, Từ Gia không chút nghi ngờ, hai người bọn họ sẽ làm ở chỗ này.
Vòng đu quay đã dừng lại được mười phút, màn trình diễn pháo hoa mà cô chuẩn bị đại khái sẽ kéo dài khoảng nửa tiếng, nhưng nếu nó vẫn đứng yên như vậy, nói không chừng có thể khiến những vị khách khác hoảng sợ.
Tín hiệu bí mật để khởi động lại là một nút bấm trong toa, nhấn vào đó, phòng điều khiển sẽ nhận được tín hiệu yêu cầu thả họ xuống.
Mục đích ban đầu là dành đủ thời gian cho chuyện tình lãng mạn nhân tạo này, vào thời điểm hoàn hảo nhất, cô sẽ hoàn thành cuộc đối thoại đã chuẩn bị sẵn, chờ đến khi anh tiếp nhận hay cự tuyệt, liền lần nữa khởi động lại vận chuyển.
Đó là một ý kiến hay, tất cả mọi khả năng đều được cân nhắc, duy chỉ có yếu tố không chắc chắn của anh.
Trong lòng cô, anh luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn trầm lặng, không tranh không đoạt, luôn dựa vào sự chủ động của cô, lại không ngờ rằng cô chỉ nói: "Đây là lời mời đến từ trái tim của em. Hy Nguyên, em yêu anh, anh có nguyện ý gả cho em một lần nữa không?" Sau đó, cô trực tiếp bị bổ nhào, thậm chí eo còn chưa kịp duỗi thẳng đã an vị ngồi dưới đất bị anh ôm hôn.
Thậm chí đối phương còn không có lau nước mắt, chảy vào trong miệng mặn mặn.
Nhưng không thân thiết như trước.
Anh hôn quá mức mãnh liệt, như một bá chủ cướp đi toàn bộ hơi thở trong miệng cô, cả xương cốt đều mềm nhũn, ngã vào trong lòng anh, đầu ngón tay chỉ còn dùng sức nắm lấy chiếc hộp nhẫn suýt chút nữa đã bị quẳng ra xa.
Không thể phát ra âm thanh, cũng không lấy sức nổi, nút bấm ở trong góc hẻo lánh, cái gì cũng không thể sử dụng được.
Răng môi va chạm, nước bọt giao hoà, trong không gian chặt hẹp kín mít, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, hai người đều đỏ mặt, không biết là do ánh lửa chiếu rọi hay là tình yêu mãnh liệt.
Cuối cùng vẫn phải buông ra.
Bởi vì Cung Hy Nguyên nhớ tới, chiếc nhẫn của anh vẫn chưa bị tịch thu.
Thế là anh buông vòng tay đang ôm chặt lấy cô, ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, trên đôi môi đỏ mọng bị hôn ẩm ướt nở ra một nụ cười thật tươi. Anh đưa tay trái về phía cô, muốn cô hỗ trợ đeo lên.
Thực sự trông giống như một chú cún vàng đang xin ăn.
Từ Gia có chút thiếu oxy, choáng đầu hoa mắt, đầu ngón tay đều run lên. Cô thậm chí còn không có cơ hội để bình phục hô hấp, cô run rẩy nắm chặt chiếc nhẫn, cố gắng đeo nó vào ngón giữa của anh.
Dưới ánh mắt mong đợi của đối phương, Từ Gia kiên trì, hơn nửa ngày mới đeo được.
Cô vừa đeo xong liền vội vàng tìm nút bấm, thậm chí chân đều đã mềm, đứng lên suýt chút nữa ngã.
Cung Hy Nguyên không rảnh bận tâm đến hành vi của cô, giơ tay lên, cười như hoa nhìn chiếc nhẫn, nhìn đi nhìn lại, cảm thấy kỳ quái, không khỏi quay đầu hỏi cô: “Cái này chẳng phải nên đeo ở ngón áp út sao?"
Bên này Từ Gia đang bận tiễn hành khách xuống, quay lưng về phía anh, hơi thở mong manh đáp: "Nhẫn cưới anh có rồi, đây là chiếc nhẫn đính hôn em nợ anh, cho nên nên em đeo nó ở ngón giữa."
Cung Hy Nguyên cái hiểu cái không gật đầu, ánh mắt lại dán vào chiếc nhẫn.
Bảo thạch xinh đẹp như vậy, hẳn là đắt hơn nhẫn kim cương đi? Vật trân quý như vậy, anh phải cất thật kỹ để không bị trầy xước.
Thế là anh lấy ra cái túi tiền nhỏ cất bên người, chuẩn bị đem nó bỏ chung với quả trứng bồ câu có thể làm mù mắt người ta.
Bên này, Từ Gia cuối cùng cũng mò được nút bấm, nghe thấy âm thanh máy móc chậm rãi khởi động, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ vừa quay lại đã thấy dáng vẻ người đàn ông cất chiếc nhẫn đi như báu vật.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhẫn cưới của anh sau tiệc cưới. Bình thường không thấy anh đeo, hoá ra là anh đã cất nó đi.
“Anh làm gì vậy?" Từ Gia kéo cánh tay anh để anh ngồi xuống ghế, tò mò nhìn chăm chú.