Chương 4: Không ngừng cᏂị©Ꮒ, hai huyệt đều trướng
"Ta xin lỗi, là bọn ta quá đáng." Tần Thạc hiếm khi nói chuyện dễ nghe như vậy, bị huyệt động An Dao kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ hắn thật sảng khoái không chịu nổi, mà Tần Phong cũng giống như vậy, gậy thịt nóng bỏng của hai người chỉ cách nhau một tầng thịt mỏng, trong lúc va chạm hai dươиɠ ѵậŧ đều có thể cảm nhận được hình dạng cùng nhiệt độ của nhau.
Đã rất lâu rồi hai người không có sảng khoái như vậy, thế nên trong lúc nhất thời có chút không kiềm chế được, đợi một lúc chờ người trong lòng bọn họ thích ứng với hai côn ŧᏂịŧ, hai huynh đệ bắt đầu cùng vào ra huyệt động, điều này khiến cho An Dao thật khổ sở.
Sự đau đớn và kɧoáı ©ảʍ ngập tràn như cơn thủy triều muốn nhấn chìm nàng, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng.
An Dao cảm giác thân thể này như không phải của mình nữa, hai huyệt bị thịt nhét đầy, căng chướng không có một chút nếp gấp nào, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy hai nơi giao hợp dưới hạ thân.
Nàng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai ©ôи ŧɧịt̠ khủng ra vào trong huyệt nàng, tốc độ của hai huynh đệ càng ngày càng nhanh, An Dao bị ȶᏂασ đến không thể thở nổi, khóc lóc van nài bọn họ chậm một chút.
Cũng may bọn họ coi như có chút lương tâm, không dám làm chuyện gì quá đáng quá, sau nửa canh giờ, một trận mạnh mẽ hơn một trận, hai huynh đệ ôm lấy An Dao ȶᏂασ một hồi mạnh mẽ liền xuất tinh.
Cảm giác trướng nóng tê dại từ tiểu huyệt lan đến toàn cơ thể, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cọ rửa tới tận chỗ sâu nhất của hai huyệt thịt, An Dao run rẩy không ngừng, trước mắt là một mảng trắng xóa dường như cái gì cũng không thể nhìn rõ.
Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, ba người ai cũng không nói gì, hai huynh đệ không có rút côn ŧᏂịŧ ra, còn muốn ngâm ©ôи ŧɧịt̠ của mình trong huyệt nóng hổi, An Dao không biết từ lúc nào đã ngất đi, bên miệng còn có chút chất lỏng trong suốt, có lẽ sảng khoái đến mức chảy nước dãi, Tần Phong mỉm cười, ôm lấy eo nàng, từ từ rút ra.
Đột nhiên phải rút ra, hai côn ŧᏂịŧ đều có chút lưu luyến không muốn rời, phát ra một tiếng phốc không cam lòng, không có cái gì chặn khiến chất lỏng màu trắng sữa từ tiểu huyệt từ từ chảy ra, nhìn cũng biết lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không hề ít.
Hình ảnh dâʍ đãиɠ này lại khiến ©ôи ŧɧịt̠ của bọn họ cứng rắn, nhưng nhìn bộ dáng của An Dao, bọn họ lại nhịn xuống.
Không sao, dù sao ngày tháng còn dài.
"Đệ đi đun nước." Tần Thạc khoác tùy ý một cái áo khoác lên người, nương tử mới cưới của bọn họ mỏng manh như vậy, sao có thể xử lý qua loa giống những nam nhân như bọn họ được.
Lúc trước khi xây nhà mới, đã nghĩ đến ngày có ngày hôm nay mà hai huynh đệ cố ý chế tạo một cái thùng gỗ lớn, cả ba người bọn họ cùng ở bên trong cũng không chật chội chút nào, cả người nàng đỏ bừng vì hơi nóng, mệt mỏi cùng đau nhức trên người cũng giảm đi không ít, An Dao phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Cô vừa mới tỉnh táo, chỉ là không biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào, nên giả bộ như đang ngủ, nào biết hai tên này càng ngày càng quá đáng, làm lâu như vậy còn không đủ, bây giờ còn nhét ©ôи ŧɧịt̠ cắm vào trong hoa huyệt của cô.
Tần Thạc thấy ca ca Tần Phong như vậy, hắn tự nhiên cũng không muốn ủy khuất chính mình, liền đổ thêm nước nóng rồi cùng vào.
Hai chỗ thân thể lại một lần nữa bị lấp đầy, mặc dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng An Dao vẫn rất khó chịu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn khiến thân thể cô run lên, phản ứng của hạ thân càng thêm rõ ràng.
"Các ngươi! Các ngươi thật quá đáng..."
An Dao lại khóc, hiện tại cô thật sự rất thương tâm, trong mắt cô hai người này không khác gì ma quỷ, đây đâu phải là thể lực mà con người nên có, làm lâu như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Âʍ ɦộ tức khắc co rút liên hồi, An Dao kêu lên một tiếng, không thể kiềm chế ngửa cổ phát ra một tiếng thét chói tai.
Nàng lại cao trào, ở trong tầm mắt của hai nam nhân, hai vυ' đầy đặn dập dềnh trên mặt nước, trong du͙© vọиɠ mãnh liệt ba người không ai để ý nước trong thùng gỗ có tràn ra hay không, toàn bộ căn phòng đều là tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng nước bắn tung tóe.