Mấy ngày kế tiếp anh rể và chị gái đều bận việc bên nhà mới, chờ các thủ tục được hoàn tất, anh rể mang mọi người cùng đi xem nhà.
Tiểu khu này của hai người không lớn lắm, cho nên cả một đoạn đường các khu học tập và một số nơi giải trí đều không quan trọng lắm, nơi bọn họ ở là nơi xa hoa số một số hai trong tiểu khu, căn hộ nằm ở lầu ba, tầng lầu cao cấp hoàng kim, có hệ thống sưởi và ánh sáng tốt nhất nơi đây, hơn nữa chỗ này gần phòng gây quỹ Cục Tài Chính, diện tích căn hộ hơn 130m2, thậm chí còn rộng hơn thang máy 150.
Trong căn hộ mới chưa sửa sang, Lam Chí Vĩ thường ngày trầm mặc nay phá lệ hào hứng ngẩng cao đầu, mọi thứ liên quan tới “Nhà” đều được anh đặt lên trên hàng đầu.
Một bên dẫn mọi người tham quan các căn phòng, một bên nói về việc mình sẽ sửa chữa căn hộ như thế nào, khi anh bước đến một phòng ngủ chứa đầy ánh sáng mặt trời, Lam Chí Vĩ chân thành nói với ba mẹ Tiêu.
“Ba mẹ, phòng ngủ này sẽ dành lại để cho hai người, diện tích chỉ nhỏ hơn so với phòng ngủ chính, tiểu Nghệ về sau có thể sẽ lên thành phố lớn sống, đến lúc đó hai người lại đây dưỡng lão, giúp chúng con chăm sóc con cái.”
Lời nói chân thành của Lam Chí Vĩ đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng ba mẹ Tiêu, mẹ Tiêu cảm động đến mức suýt bật khóc, tuy ba Tiêu không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm có vẻ nghiêm túc hơn ngày thường, chỉ có Tiêu Tiểu Kiều khi nghe được hai chữ “Con cái”, sắc mặt nháy mắt ảm đạm vài phần.
Ba Tiêu im lặng suốt nãy giờ cũng mở miệng nói.
“Chí Vĩ, ba và mẹ con vẫn chưa thể nói chắn chắn điều gì, tương lai tính tiếp, nhưng hai người các con mới đổi nhà, không còn nhiều tiền, tiền sửa sang nhà để ba mẹ giúp, nhất định phải sửa cho tốt, đừng bởi vì không có tiền mà làm đại, lúc trước hai đứa kết hôn, ba và mẹ….”
Lam Chí Vĩ vội vàng tiếp lời không để ba Tiêu nói tiếp.
“Không có việc gì ba, có một số công ty thiết kế thi công đã nhận đơn hàng mấy trăm vạn ở công ty con, ông chủ của bọn họ đã nhận sửa chữa nhà cho bọn con, họ sẽ lo tất cả ạ.”
Nghe con rể nói xong, ba Tiêu vốn đang hăng hái bỗng cảm xúc giảm xuống ngay lập tức.
“A, như vậy, tốt tốt rồi.”
Từng là người lái xe cho lãnh đạo cấp cao và được trọng dụng điều chuyển qua vị trí cao căn bản đều là người đã biết nắm bắt cảm xúc và cử chỉ lời nói của người khác, hôm nay vì Lam Chí Vĩ quá cao hứng nên suy nghĩ chưa được chu toàn, lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy không ổn, lập tức nói tiếp.
“Tuy có người phụ trách sửa sang nhà ở, nhưng một số dụng cụ trong nhà vẫn thiếu, con vẫn còn đang lo lắng, cái này cũng không rẻ, nếu ba đã nói như vậy, đến lúc đó mong hai người hỗ trợ ạ.”
Ba Tiêu lúc này mới hưng phấn lại.
“Được, không thành vấn đề, gia dụng trong nhà ba mẹ sẽ lo cho các con, các con cứ để tiền đấy, nơi ở của chúng ta không có nhiều đồ tốt, nếu con không bận, chúng ta liền đi Trường Xuân và Cáp Nhĩ Tân. "
Anh rể chỉ dỗ mấy câu mà ba ba đã cao hứng trở lại, Tiêu Tiểu Nghệ không khỏi ở trong lòng cảm thán, anh rể thực sự là một người đàn ông tốt hiếm có.
Nhưng cô có một chút không vừa lòng, anh rể dựa vào cái gì mà nói về sau cô sẽ sinh sống ở thành phố lớn, thật ra, Tiêu Tiểu Nghệ không có tham vọng hay chí hướng gì với thành phố lớn, cô chỉ muốn sống ở một nơi bình yên, mặc kệ ở chỗ nào, nếu có thể gả cho một người giống như anh rể thì càng tốt.
Nghĩ đến đó, vẻ mặt xấu hổ của anh rể tối qua đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, Tiêu Tiểu Nghệ thực sự cảm thấy rất đáng yêu, cô nghĩ, chắc chỉ có trên đời này anh rể mới có biểu hiện như vậy trong trước mặt cô, lập tức hạ quyết tâm, phải gia tăng độ đùa giỡn anh rể.
Trên đường trở về, Tiêu Tiểu Kiều ngồi ở ghế phụ đột nhiên quay đầu lại hỏi.
“Mẹ, còn có hai ngày là tới ngày 15 tháng 5 âm lịch, là sinh nhật tiểu Nghệ. Năm ngoái mẹ quên mất sinh nhật mười tám của con bé. Năm nay mẹ phải chuẩn bị thật hoành tráng.”
Mẹ Tiêu nghe xong lời này liền vỗ đùi.
"Không phải, sinh nhật lần thứ mười tám năm ngoái, ngày âm lịch và dương lịch cùng lúc rơi vào một ngày, khi đó em con bận học, mẹ chỉ nấu hai quả trứng gà, năm nay con mà không nói mẹ liền quên mất, con gái bảo bối muốn gì, nói mẹ nghe, năm trước không làm tốt, năm nay sẽ bù cho con.”
Lam Chí Vĩ đang lái xe nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con, trong lòng khẽ động, ngày 15/5, thật trùng hợp là ngày giỗ của anh trai,
Lam Chí Vĩ kinh ngạc theo bản năng liếc qua kính chiếu hậu nhìn về phía em vợ.
Tiêu Tiểu Nghệ có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ lại lý ức mờ nhạt lúc đó, nhưng trên khóe miệng lại hiện lên một nụ cười ý tứ, tựa hồ biết anh rể đang nhìn cô, cô nhẹ giọng nói.
"Sinh nhật năm ngoái khá tốt, rất có ý nghĩa, em có một kỷ niệm sâu sắc ···”
Sinh nhật 18 tuổi, trên mảnh phế tích, bên miệng giếng trời, lần dầu tiên trong cuộc đời bị một người đàn ông chiếm hữu, mà người đàn ông này chính là anh rể cô, ký ức này xác thật phải khắc cốt ghi tâm.