Những Năm Đó Bị Anh Rể Thao

Chương 28: Câu này không biết làm?

Lam Chí Vĩ mười ba mười bốn tuổi không phải là người ngây thơ và không ham muốn tìиɧ ɖu͙©, chẳng qua cậu học được đạo lý trong sách phi lễ chớ nhìn, hơn nữa những cô gái trước đây cậu cũng không thích, cậu vẫn luôn cảm thấy rằng dù chỉ trong một đêm, họ đã được coi là chị dâu của cậu, cho nên nếu tránh được thì nên tránh.

Nhưng hôm nay, cậu chẳng những không tránh đi ra ngoài, ngược lại, trong lúc cậu không hay biết gì có một đôi tay vô hình đem đầu cậu hướng về phía rèm cửa.

Ánh sáng từ bóng đèn năm mươi độ khí xuyên qua tấm rèm, nó không có hiệu ứng chiếu rõ ngoài việc tăng thêm độ mờ ảo mông lung.

Thân hình mỏng manh của cô gái trong bộ đồng phục học sinh và người anh trai cường tráng ngã xuống giường đất, hai cái miệng quấn lấy nhau giống như keo nước dán, bộ đồng phục kia bị bàn tay thô ráp của anh trai nắm chặt thành giẻ lau.

“Tao hóa, tự cởi ra, nhanh lên.”

Lam Chí Cường dùng ngôn ngữ thô lỗ ra lệnh, chưa kịp chờ cô gái phản ứng, trong lòng Lam Chí Vĩ liền căng thẳng sợ lời nói của anh trai sẽ khiến cô không vui.

Nhưng kết quả cô gái không những không vui, ngược lại nghe lời quỳ gối trên giường đất cởi đồng phục ra, chiếc áσ ɭóŧ trắng cô mặc trên người cũng rơi xuống, cặρ √υ' căng tròn như màn thầu của cô run rẩy.

Cởϊ áσ xong, cô nóng lòng muốn nhảy trở lại trên người Lam Chí Cường, chổng mông lên cao, đầu lưỡi hôn liếʍ ngực Lam Chí Cường như con cɧó ©áϊ uống nước, bàn tay đưa tới bên hông cởi bỏ nút quần jean, và kéo quần jean xuống, toàn thân chỉ còn một đôi tất bông nhỏ màu trắng trên người.

Hai cái mông căng tròn hướng về phía Lam Chí Vĩ, hình ảnh này làm cậu sinh ra một cảm giác nghi hoặc bối rối nhiều năm qua, cái mông đầy đặn trông còn to hơn cả cái quần, làm thế nào có thể mặc vào?

Đương nhiên, nghi vấn này nảy sinh khi Lam Chí Vĩ hồi tưởng lại nhiều lần. Lúc đó đầu óc cậu trống rỗng, nước da trắng như tuyết của cô gái phản chiếu dưới ánh đèn làm cậu hoa mắt, đặc biệt khi nhìn thấy vùng đất tối ở giữa hai kẽ mông, có lẽ vừa rồi cậu ăn thịt quá nhanh nên cổ họng bị nghẹn, ngực bị đè nén, hô hấp không thông.

Bàn tay anh trai luồn xuống phía dưới cô gái và chạm vào vùng tối, thô bạo xoa vài cái, trực tiếp dùng ba ngón tay ấn vào.

“Đồ kỹ nữ, chọc chết người.”

“A ··· bức thoải mái ··· ca ··”

Từ “Bức” này Lam Chí Vĩ ngày thường nghe qua quá nhiều, những từ như “NMB” “Xú cẩu bức” “Đại ngốc bức” đều là tổ hợp từ ngữ dùng để mắng người, nhưng cậu đã quên mất ý nghĩa ban đầu của "bức" là dùng để chỉ cơ quan sinh sản của phụ nữ, những lời này thoát ra từ cái miệng đỏ tươi của cô gái, đại não Lam Chí Vĩ ong một chút, rất nhiều quan niệm của cậu vào lúc này đã thay đổi .

Cô gái giống như bị điểm huyệt trong tiểu thuyết võ hiệp, hai tay thẳng tắp chống trên ngực anh trai, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, miệng hơi mở, quỳ gối trên giường đất, âm thầm chịu đựng hạ thân bị loát động và việc Lam Chí Vĩ đùa bỡn hai vυ' mình .

“Xú tao bức, dịch thật nhiều, nói cho ba có sướиɠ không.”

“Sướиɠ, bị ba thọc rất sướиɠ, a ·· tao bức thoải mái, ba, ngươi dùng sức thọc, thọc loạn tao bức.”

Cô gái nửa quỳ trên giường mông không ngừng run rẩy, phối hợp với ngón tay Lam Chí Cường ra vào thân thể mình, tiếng nước òm ọp òm ọp càng ngày càng nhiều, động tác của cô cũng càng ngày càng điên cuồng.

Nhưng Lam Chí Cường vào lúc này lại dừng lại, đem ngón tay dính đầy dịch nhờn lau lên vυ' cô.

“Xú kỹ nữ, liếʍ côn ŧᏂịŧ cho ba.”

“Đã biết, ba.”

Sự vâng lời của cô khiến Lam Chí Vĩ vô cùng khó hiểu.

Ghé vào trước đũng quần của Lan Chí Cường, tự mình cởϊ qυầи cho anh, không chút do dự nuốt xuống, tóc đuôi ngựa đằng sau vui sướиɠ đong đưa, côn ŧᏂịŧ trong miệng cô thật sự quá lớn, cố hết sức cũng chỉ có thể nuốt vào hơn phân nửa, nhưng Lam Chí Cường lại không hài lòng, anh nắm tóc cô gái và ấn xuống.

“Á, khụ ···”

“Thao, như vậy mới sướиɠ ··”

Một loạt tiếng nôn khan truyền đến, Lam Chí Cường không dao động, vẫn như cũ cưỡng chế cô phục vụ mình, kiểu tóc đuôi ngựa bị bung xõa ra, ngay cả Lam Chí Vĩ nhìn thấy cũng không đành lòng, nhưng khi Lam Chí Cường sướиɠ buông tay nằm lại trên giường đất, cô gái lại chủ động duy trì động tác, hết lần này đến lần khác ngừng lại nôn khan, khóe miệng tràn ra một lượng lớn nước miếng.

“Ngọa tào, thiếu chút nữa bắn.”

Lam Chí Cường nâng đùi lật úp cô gái mảnh mai lên giường đất, cô gái chưa kịp thở một hơi thì thân hình rộng lớn đã đè lên trên, cái mông hạ xuống bị nguyên một cây côn ŧᏂịŧ nhét vào.

Tiếng va chạm thân thể vang lên khắp căn phòng nhỏ, thao loạn một hồi , Lam Chí Cường ra lệnh cho cô gái quỳ gối xuống giường đất, tóm lấy côn ŧᏂịŧ của mình chọc vào từ phía sau, dùng tay kéo tóc cô gái giống như cưỡi ngựa, dùng sức rong đuổi, tiện tay lấy một cây chổi nhỏ trên giường đất được làm từ thân cây cao lương hung hăng đánh vào mông cô gái.

“A ··” một tiếng kêu thê lương phát ra.

“Đồ kỹ nữ, đánh chết ngươi ···” Dường như Lam Chí Cường nảy sinh ác độc, lại đánh thêm một cái.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn như cũ, nhưng ngoài tiếng hét, một giọng nói khác không ngừng phát ra từ miệng cô gái.

“A… Ba, đánh con đi, hung hăng đánh kỹ nữ đi…”

“Thao chết ngươi, thật tiện, đánh chết ngươi.”

Cây chổi trong tay Lam Chí Cường đánh xối xả lên mông cô giá, rõ ràng cơ thể cô có thể né tránh theo bản năng, nhưng trong miệng vẫn không ngừng phát ra từng tiếng cầu xin.

Lam Chí Cường ném cây chổi trong tay ra, dùng hai tay ôm lấy vai cô gái kéo ra phía sau, còn eo thì bị đẩy về phía trước.

“Tao kỹ nữ, ba muốn bắn, dùng miệng bú cho ba.”

Nguyên bản cô gái không còn sức để phát ra tiếng, nhưng lúc này lại hét lên.

“Cha, bắn cho tao bức kỹ nữ, kỹ nữ muốn uống thuốc, a ···”

Khi mọi thứ bình ổn, Lam Chí Vĩ tỉnh lại như một giấc mơ, thân thể gầy gò ướt đẫm mồ hôi, xoay cái cổ đau nhức và cứng nhìn bài tập trên bàn vẫn còn một câu nữa là xong, hình ảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

Cũng không biết qua bao lâu, anh trai đang ngáy như sấm sau bức màn, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng.

“Câu này không biết làm?”